Chương 747
Xe buýt dừng lại, ba người Lâm Hàn liền lên xe.
Nhân viên công ty vừa Dương Lệ đều nhiệt tình chào hỏi.
“Chào giám đốc Dương”.
“Giám đốc Dương, đây là chồng chị à? Trông thật bảnh trai lịch sự”.
“Giám đốc Dương, đã để dành cho chị những ghế trên rồi, tránh phải say xe”.
Mấy người đồng nghiệp nhiệt tình chào mời.
Từ khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm đến nay, chức vụ không ngừng thăng tiến, hơn nữa năng lực làm việc của Dương Lệ cũng được phô bày không ít, làm mọi người trong công ty phục sát đất.
Một người bình thường cũng có thể thấy được, con đường tương lai sau này của Dương Lệ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm chắc chắn rộng mở. Như lần nay, cô phụ trách hoàn toàn công việc đại biểu toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương.
Vì vậy, không ít người đã phải nịnh hót cô.
Dưới sự nhiệt tình của mọi người, Dương Lệ cũng mỉm cười đáp lại:
“Xin chào”.
“À đúng rồi, đây là chồng của tôi, Lâm Hàn”.
“Khách sáo quá rồi, nhưng tôi và chồng tôi ngồi phía sau cũng được, không sao đâu”.
“…”
Dương Lệ lịch sự đáp, nhưng cũng không lôi kéo quan hệ quá thân thiết, chỉ là giữ quan hệ xã giao với đồng nghiệp thôi.
Khi thấy Tôn Minh, Dương Lệ cũng lên tiếng chào hỏi:
“Chào tổng giám đốc Tôn”.
Tôn Minh khẽ gật đầu, yên lặng nhìn Lâm Hàn, không bày tỏ thêm biểu cảm gì khác, tránh để cho Dương Lệ phát hiện, những chuyện này Lâm Hàn đã dặn Tôn Minh từ trước, Tôn Minh đương nhiên không dám quên.
Dương Cảnh Đào thấy nhường ghế trên cho Dương Lệ, cô lại không ngồi, nhất thời lại động lòng.
“Nếu không bác ngồi đây nhé? Bác cũng hay say xe lắm”, Dương Cảnh Đào nói.
Mấy người đồng nghiệp không biết Dương Cảnh Đào là ai, nhưng nếu đi theo Dương Lệ thì đương nhiên là đồng ý, không có ý kiến gì.
Dương Lệ thấy vậy, liền vội vàng giải thích:
“Tổng giám đốc Tôn, đây là bố của tôi. Lần này vừa khéo cũng đi du lịch Cảng Đảo, nên xin đi ké xe công ty, nếu sau có chi phí phát sinh gì tôi sẽ gửi lại”.
Tôn Minh cười nhạt, nói: “Không có gì, công ty sẽ chi trả, không cần mọi người tốn kém, ngồi ké một lúc thôi mà”.
Dương Lệ nghe vậy cũng không nói gì thêm, cùng Lâm Hàn ngồi vào mấy ghế sau.
Mà khi Dương Cảnh Đào nghe được đoạn đối thoại kia, thì vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Thái độ của Tôn Minh đối với Dương Lệ không tệ, khác hẳn cái đêm Dương Lệ gọi điện thoại cho Tôn Minh.
“Tiểu Lệ này thật sự tệ quá, chẳng có ý muốn giúp đỡ Tứ Hải chút nào cả, còn tiền cái vé máy bay kia nữa, chắc chắn có mua cho mình thêm một cái vé thì ban lãnh đạo cũng không có ý kiến gì”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!