Chương 706
Nếu không phải còn có nhân viên phục vụ và khách hàng xung quanh thì có lẽ anh ta đã rút súng ra đe doạ rồi.
Lâm Hàn không ngoảnh lại, kéo Tần Liên nhanh chân rời đi.
Những vệ sĩ này có súng, bên cạnh Lâm Hàn còn có Tần Liên, anh không ngốc mà ở lại đánh nhau với những người này.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn và Tần Liên đã ra khỏi Nhà hàng Thuý Hồ, chạy ra ngoài.
Chỉ cần lên xe, Lâm Hàn tự tin rằng với kỹ năng lái xe của mình, chắc chắn có thể nhanh chóng cắt đuôi đám vệ sĩ này.
Tuy nhiên chạy được nửa đường, khi cách xe không xa, vì Tần Liên đi giày cao gót, lại đi quá vội nên đã vấp ngã.
Lâm Hàn thấy thế thì vội đỡ Tần Liên dậy, hỏi: “Thế nào rồi?”
Tần Liên xoa mắt cá chân trắng nõn, vẻ mặt ngượng ngùng, cô lắc đầu:
“Trẹo chân rồi, tôi không đi được nữa, hay là anh đi trước đi, họ không dám làm gì tôi đâu”.
Lâm Hàn nghe thế cũng không quan tâm nhiều, anh bế ngang Tần Liên lên, đi về phía xe.
Chưa đến mười mét nữa là tới xe, sau lưng Lâm Hàn truyền đến một giọng nói lạnh băng.
“Nếu không dừng lại thì tôi sẽ nổ súng!”
Lâm Hàn nhìn về chiếc xe gần ngay trước mắt, không thể không dừng lại, quay đầu, ở nơi không xa có mấy khẩu súng đen ngòm đang chĩa vào anh.
Nếu không có Tần Liên, ở khoảng cách này đương nhiên Lâm Hàn chẳng cần để ý đến đối phương, dựa vào tốc độ và phản ứng của anh, hoàn toàn có đủ thời gian né tránh và tìm chỗ trốn rời đi.
Nhưng vì đang bế Tần Liên, Lâm Hàn không tự tin có thể an toàn rời đi, rất có thể sẽ khiến Tần Liên bị thương.
Thấy Lâm Hàn dừng lại, một nhóm vệ sĩ giơ súng, đồng loạt vây quanh.
“Ngoan ngoãn một chút, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng, bây giờ đi theo chúng tôi!”
Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Lâm Hàn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, bế Tần Liên đi theo vệ sĩ.
Những người này muốn dẫn hai người Lâm Hàn đến một nơi hẻo lánh phía Tây của Nhà hàng Thuý Hồ.
Dù sao bây giờ cũng đang ở cửa ra vào nhà hàng, chưa biết chừng lát nữa còn có người tới. Khi chưa tới lúc bất đắc dĩ, đạo diễn Lam và những vệ sĩ này sẽ không thể làm gì hai người Lâm Hàn ở đây.
Khi hai người đi theo mấy tên vệ sĩ tới bãi đỗ xe của Nhà hàng Thuý Hồ, đạo diễn Lam đã đợi sẵn ở đó dưới sự hỗ trợ của hai vệ sĩ.
Nhìn thấy Lâm Hàn, đột nhiên đạo diễn Lam lại cảm thấy lưng đau dữ dội, vừa rồi anh ra tay thật sự hơi tàn nhẫn.
“Thằng ranh, mày có gan lắm, dám động tay với tao, đúng là ăn gan hùm mật báo!”
Hai mắt đạo diễn Lam đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Lâm Hàn, cắn răng nghiến lợi.
Lâm Hàn nhìn đạo diễn Lam với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt anh đã lặng lẽ nhìn xung quanh, không phải không có cơ hội chạy trốn, nhưng có Tần Liên ở đây, Lâm Hàn không chắc lắm, rất có thể sẽ khiến cả anh và cô ấy đều bị thương.
Lâm Hàn lúc này có hơi bất lực, nếu không vì bảo vệ Tần Liên, thậm chí anh còn chẳng cần chạy trốn.
Mặc dù những tên vệ sĩ này được trang bị súng, nhưng còn kém xa so với những người thuộc chấp pháp đường của nhà họ Hoàng. Lâm Hàn dựa vào bản thân, trực tiếp đối đầu cũng có cơ hội.
Nhưng anh không thể không bảo vệ Tần Liên, dù sao cũng là người làm thuê cho anh.
“Tôi động tay với ông, chẳng phải do ông tự chuốc lấy?”
Lâm Hàn chế nhạo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!