Chương 62: Vậy thì chúc mừng nhé
“Chồng? Tiểu Lệ, con không có chồng!”
Dương Cảnh Đào cười lạnh, ông ta liếc xéo Lâm Hàn một cái.
“Loại vô tích sự như Lâm Hàn mà xứng với từ chồng sao? Con không nhìn lại xem, ngày nào nó cũng chỉ biết ăn rồi ngồi chờ chết, chẳng có chút trách nhiệm gì cả, căn bản không xứng làm chồng!”
“Ồ? Thì ra đây là chồng hiện tại của Tiểu Lệ”.
Bành Thành nhìn về phía Lâm Hàn, anh ta nở nụ cười đầy ẩn ý, đồng thời vươn tay ra:
“Tên tôi là Bành Thành, đang làm việc ở quỹ đầu tư Nhân Phàm, đảm nhiệm chức cố vấn đầu tư, không biết anh Lâm đang làm việc ở đâu?”
“Nhìn đi, cái gì gọi là con nhà gia giáo, cậu ấy chính là con nhà gia giáo đó!”, Dương Cảnh Đào tán thưởng: “Nói chuyện với một thằng ăn hại mà còn khách khí như thế! Tiểu Thành có giáo dưỡng thật”.
“Anh Thành, anh không cần khách sáo với cậu ta như thế, chỉ là một thằng vô tích sự mà thôi”, Triệu Tứ Hải nói.
Dù sao Tiểu Lệ cũng sẽ gả cho Bành Thành, Triệu Tứ Hải cũng chẳng thèm lá mặt lá trái hay gọi Lâm Hàn là em nữa.
“Tôi không đi làm”.
Lâm Hàn bắt tay với Bành Thành.
“Không đi làm?”
Bành Thành hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên nét khinh miệt, anh ta cười nói:
“Được đó nhỉ, kết hôn rồi mà anh Lâm vẫn không tìm việc làm để nuôi gia đình à?”
“Tôi không cần kiếm tiền”.
Lâm Hàn thản nhiên nói, tiền của anh chẳng bao giờ tiêu hết được.
Bành Thành lại lý giải câu nói ấy theo cách khác, anh ta nhướng mày nói:
“Không cần kiếm tiền? Anh Lâm biết nói đùa thật đấy, tôi có năm căn nhà mà còn phải đi làm, vậy mà anh Lâm lại nói là không cần kiếm tiền”.
“Hiện giờ áp lực xã hội lớn như thế, không có tiền thì phải sống thế nào?”
“Tiểu Lệ gả cho anh chắc là khổ lắm nhỉ? Nhưng anh yên tâm, sau khi Tiểu Lệ theo tôi, tôi sẽ cho cô ấy một cuộc sống giàu sang”.
Nghe vậy, Dương Cảnh Đào gật đầu hài lòng, ông ta tin rằng Dương Lệ gả cho Bành Thành thì sẽ được sống an nhàn sung sướng.
“Thế này đi, chuyện này đừng kéo dài làm gì, bây giờ tôi sẽ chở hai người đi làm thủ tục ly hôn”, Bành Thành lại nói:
“Làm thủ tục ly hôn xong, tôi và Tiểu Lệ sẽ đăng ký kết hôn ngay, sổ hộ khẩu của tôi đang ở trong xe. Bố à, bố có mang sổ hộ khẩu không?”
“Có, bố có mang”.
Dương Cảnh Đào gật đầu, lấy sổ hộ khẩu ra đặt lên bàn: “Bố mang đủ hết, còn cả ảnh chụp nữa, cứ thế tiến hành thôi”.
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi luôn nào”.
Rầm!
Dương Lệ đập tay vào bàn, cô tức đến mức tái hết mặt mũi:
“Bố, vì sao bố không nói chuyện này với con?”
“Vì sao phải nói, chẳng lẽ con không hài lòng về Tiểu Thành sao?”, Dương Cảnh Đào hơi ngạc nhiên, sau đó ông ta bổ sung thêm:
“Bố quên nói là Tiểu Thành làm cùng công ty với con, hai nơi làm việc cách nhau rất gần, đều ở khu Fortune Plaza, sau này kết hôn các con có thể đi làm cùng nhau”.
“Tiểu Thành còn có tiền đồ rộng mở nữa, chỉ ba năm là sẽ đạt mức thu nhập hàng triệu một năm, điều kiện tốt như thế mà con không hài lòng hay sao?”
“Bố, ý con không phải như thế, con đã kết hôn rồi, sao bố lại tìm chồng cho con nữa làm gì?”, Dương Lệ lạnh lùng nói.
“Kết hôn rồi thì có thể ly hôn được mà. Thằng ăn hại Lâm Hàn không xứng làm con rể của bố, bố không hài lòng chút nào”, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng:
“Bây giờ con đi làm thủ tục ly hôn đi, sau đó đăng ký kết hôn với Tiểu Thành”.
“Bố không hài lòng là chuyện của bố, con rất hài lòng về chồng con, không có ly hôn gì ở đây hết!”
Dương Lệ lại vỗ bàn một cái: “Thích thì bố tự đi mà kết hôn với anh ta. Chồng à, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, Dương Lệ kéo Lâm Hàn ra khỏi khách sạn Đông Thắng.
“Hồ đồ! Hồ đồ mất rồi!”
Dương Cảnh Đào tức đến mức râu tóc dựng ngược lên, ông ta chạy ra ngoài cửa rồi hét to lên:
“Tao vất vả nuôi mày khôn lớn, bây giờ mày thái độ với tao như thế hả?! Thằng phế vật Lâm Hàn thì có gì tốt mà mày lại một lòng một dạ với nó như thế?”
“Cô em gái này của tôi đặt tiêu chuẩn cao quá rồi, điều kiện tốt như Bành Thành mà còn không thích, haizz”, Dương Duyệt cười nhạo:
“Kiểu này chắc là muốn cưỡi lừa tìm ngựa, tạm thời không ly hôn, đợi đến khi tìm được con ông cháu cha rồi mới ly hôn với Lâm Hàn, sau đó gả vào gia đình quyền thế”.
“Bố, bố đừng giận”, Bành Thành khuyên nhủ: “Ngẫm lại thì chuyện này cũng đột ngột quá, chắc là Tiểu Lệ thẹn thùng, không chấp nhận được ngay nên mới nói ra câu vừa rồi”.
“Hay là thế này, nơi làm việc của con và Tiểu Lệ cách nhau rất gần, cứ tối đến là con sẽ đi đón em ấy để xúc tiến tình cảm, đến lúc đó em ấy sẽ đón nhận con thôi”.
Còn về Lâm Hàn, Bành Thành chẳng hề để ý tới.
Một thằng nghèo kiết xác vô công rỗi nghề mà đòi thắng người đàn ông chăm chỉ phấn đấu, có tiền đồ sáng lạn như anh ta sao?
“Tiểu Thành, con nói vậy là bố yên tâm rồi”.
Dương Cảnh Đào gật đầu, càng cảm thấy hài lòng về Bành Thành hơn:
“Vậy thì cứ làm theo ý con đi, nhân đó xúc tiến tình cảm với Tiểu Lệ. Tiểu Lệ hiền lành lắm, lại còn dễ xiêu lòng, chỉ cần con kiên trì thì chắc chắn con bé sẽ mở rộng cửa lòng với con”.
Dương Cảnh Đào dạy Bành Thành cách để theo đuổi Dương Lệ.
“Con biết rồi, bố yên tâm đi, con sẽ làm Tiểu Lệ yêu con”, đôi mắt của Bành Thành sáng rực lên.
…
Trên xe.
“Chồng à, em biết bố em làm vậy là không đúng, nhưng anh đừng giận nha”, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn bằng đôi mắt to tròn của mình.
“Giận? Vì sao anh phải giận?”, Lâm Hàn cười hỏi.
“Em chẳng thể ngờ được là bố lại tìm… Haizz!”, Dương Lệ than thở một tiếng.
“Yên tâm đi, anh không giận đâu”, Lâm Hàn nói: “Em là vợ anh, vậy thì cả đời này sẽ luôn là vợ anh, không ai có thể cướp em đi được hết”.
Trong giọng nói của anh mang theo sự kiên quyết.
Dương Lệ cũng rất vui vẻ: “Cũng không một ai có thể cướp chồng em đi được”.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
“À chồng này, em đói rồi, chúng ta vào một nhà hàng khác ăn cơm đi, vừa rồi em chẳng động đũa luôn”, Dương Lệ xoa cái bụng của mình.
“Được”.
Lâm Hàn quyết định đưa Dương Lệ tới nhà hàng kiểu Tây ở hồ Lam.
Ánh đèn trong nhà hàng kiểu Tây rất dịu nhẹ, bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ. Dưới ánh nến, các cặp đôi đang ngồi ăn cơm Tây gần cửa sổ, đồng thời thưởng thức cảnh sắc của hồ Lam, phải nói là rất lãng mạn.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Hàn gọi một chai rượu vang, còn cả súp hải sản kiểu Pháp, súp rau kiểu Ý, bít tết đông lạnh kiểu Tây và một vài món salad rau củ.
Dưới ánh nến dịu êm, hai người ăn cơm với nhau.
Dương Lệ uống một ly rượu vang, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, có cảm giác như một thiếu nữ đang thẹn thùng.
Bữa cơm này diễn ra trong sự vui vẻ, Lâm Hàn rất thích cảm giác này, anh định sau này sẽ thường xuyên đưa Dương Lệ tới ăn cơm Tây.
Sau khi thanh toán, bọn họ chuẩn bị ra về.
“Ý, Lâm Hàn, Tiểu Lệ?”