Chương 615
“Còn có thể giả được sao?”, Liễu Nguyệt Như đáp:
“Cảm ơn mẹ!”, Lâm Hàn chân thành nói, không ngờ mẹ anh lại dễ nói chuyện như vậy. Trước khi đến đây, Lâm Hàn đã chuẩn bị tâm lý bỏ hết tất cả, cùng Dương Lệ cao chạy xa bay.
“Cảm ơn… mẹ!”
“Đừng cảm ơn mẹ vội, hôn nhân của hai đứa có thể đi đến cuối cùng hay không vẫn còn là một vấn đề”, Liễu Nguyệt Như nhẹ giọng nói:
“Dù sao mấy ông già trong nhà không muốn con cưới một cô gái có xuất thân hèn mọn, công chúa nước Anh là vợ mà họ chọn cho con”.
Vẻ mặt Lâm Hàn nghiêm túc.
“Chuyện này không nói vội, với năng lực hiện tại của con chưa thể chống lại họ, nói với con còn quá sớm”, Liễu Nguyệt Như bảo:
“Vâng, vậy không nói nữa”.
Liễu Nguyệt Như đứng lên: “Nếu hai đứa không ly hôn nữa thì hãy sống tốt cuộc sống của mình đi. Bên phía gia tộc, mẹ sẽ cố gắng chống đỡ bớt áp lực cho con một thời gian, nhưng Lâm Hàn, con cũng phải đấu tranh, đây là xã hội dựa vào thực lực, có thực lực mới có quyền lên tiếng”.
“Ừ, vậy mẹ không nói nhiều nữa”.
Liễu Nguyệt Như gật đầu, đứng lên: “Nếu con không chịu ly hôn thì mẹ cũng phải về Mỹ nói chuyện này với mấy ông già trong gia tộc, hy vọng mấy ông đó không lấy chuyện này ra làm điểm yếu của chúng ta để làm lớn chuyện!”
Lâm Hàn cũng đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ không nỡ.
“Nếu đã ngồi vào vị trí này thì rất nhiều việc đều không tự chủ được. Tiểu Hàn, mẹ vẫn nói câu đó con phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy mới có thể giúp đỡ gia đình, giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại của bố con”.
“Vâng, con sẽ cố”, Lâm Hàn gật đầu.
Người Dương Lệ khẽ run lên.
Trên mặt Dương Lệ hiện lên vẻ kinh ngạc, có phải Liễu Nguyệt Như đã chấp nhận cô rồi không?
“Mẹ…”
“Ừm, con có xuất thân hơi thấp, nhưng tính cách, phẩm chất và năng lực đều rất tốt, con và Tiểu Hàn ở bên nhau cũng đừng quá căng thẳng”, Liễu Nguyệt Như mỉm cười:
“Dù sao nhà họ Lâm chúng ta chỉ là một gia tộc nhỏ bình thường, ừm… con có thể hiểu là ở nước ngoài nhà chúng ta có chút thế lực nhỏ. Nhưng phạm vi thế lực này cũng chỉ giới hạn trong một thành phố, gần như tương đương với thế lực một gia tộc ở thành phố Đông Hải của Hoa Hạ này”.
Đối với người xuất thân từ gia đình bình thường như Dương Lệ, gia tộc này đã là gia đình giàu có rồi.
“Thành phố Đông Hải có bốn gia tộc lớn, tất cả đều là gia tộc không ai sánh kịp, nhà họ Hàn, nhà họ Tống, nhà họ Vương… vô số người phải ngước nhìn. Gia tộc hiện tại của chồng mình chắc cũng gần giống như bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải”.
Mà nhìn thấy biểu cảm của Dương Lệ, Liễu Nguyệt Như hơi sửng sốt.
Lâm Hàn mỉm cười bất đắc dĩ, anh biết mẹ đã cố ý giảm bớt thực lực của gia tộc nhỏ đi một trăm lần, một ngàn lần để Dương Lệ không cảm thấy quá áp lực.
Nếu nói thật, nói với Dương Lệ rằng thực lực của nhà họ Lâm có thể ảnh hưởng đến kinh tế toàn cầu và công việc của hàng trăm triệu người, Lâm Hàn không biết Dương Lệ sẽ có biểu cảm gì.
“Được rồi, các con về đi, lát nữa mẹ cũng phải về Mỹ rồi”, Liễu Nguyệt Như xua tay.
Lâm Hàn không nỡ rời xa, đã hơn mười năm không gặp nhau, khó khăn lắm mới gặp một lần mà hai mẹ con anh còn chẳng được ở với nhau một tiếng, Lâm Hàn rất lưu luyến.
“Mau đi đi, có phải sau này không gặp được nữa đâu! Lớn rồi mà cứ như trẻ con, làm việc theo cảm tính”, Liễu Nguyệt Như thúc giục, dường như không kiên nhẫn.
“Được rồi, vậy mẹ giữ gìn sức khoẻ nhé!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!