Chương 582
Ông ta vốn đang uống trà với bí thư tỉnh ủy.
Vì vậy, đương nhiên ông ta phải tiếp đón khách quý thật tốt rồi.
Người phụ nữ gật đầu, chậm rãi bước xuống máy bay.
Thang Ân Đình cười nịnh nói.
“Ừ”.
“Tuy rằng rất muốn gặp Tiểu Hàn, nhưng những lễ nghi phiền phức này, rốt cuộc cũng phải làm cho có cái đã!”
Người phụ nữ thầm than.
7 giờ tối, tại phòng làm việc nhà hàng Eiffel.
“Cậu Lâm, đã có tin mới nhất, nhà họ Hồng cơ bản đã hoàn toàn sụp đổ”.
“Còn Hồng Đạp Thiên kia?”
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên hỏi.
“Có điều, chuyện này cũng chẳng sao cả, giờ nhà họ Hồng đã hết đường cứu vãn, không thoát khỏi việc bị lật đổ đâu. Nhà họ Hồng biến mất thì mới bình ổn được cơn giận của quần chúng nhân dân Hoa Hạ”.
Lâm Hàn gật đầu, tuy trong lòng vẫn cứ cảm thấy hơi lo lắng, nhưng anh thật sự không nghĩ ra được giờ nhà họ Hồng còn có cách nào có thể xoay mình được nữa.
Cùng lúc đó, tại viện dưỡng lão Long Sơn – Kim Lăng.
Đây là viện dưỡng lão cao cấp nhất Kim Lăng, nằm giữa sườn núi Tê Phượng Sơn, Bắc Giao, Kim Lăng.
Mà người được sống ở đây, lúc trẻ đều nắm giữ chức vụ cao, hay các tướng lãnh trong quân đội.
Thậm chí, vài cái sân, xung quanh có binh lính cầm súng tự động, ánh mắt sắc bén, canh gác 24/24.
Cửa xe mở ra, Hồng Đạp Thiên bước xuống.
Sắc mặt ông ta tái mét, cả người nặng nề mất hết sức sống, nhìn viện dưỡng lão trước mặt, trong mắt dấy lên hy vọng.
Hồng Đạp Thiên lẩm bẩm, hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào viện dưỡng lão.
5 phút sau, ông ta đi vào trong một cái sân.
Dưới táng cây, có một cụ già mái tóc bạc phơ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám đang thảnh thơi nằm ngắm trăng trên ghế dựa.
Gương mặt ông cụ tràn đầy nếp nhăn, đoán chừng chắc phải hơn 90 tuổi.
Hồng Đạp Thiên đi tới trước mặt ông cụ, bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh, nước mắt lăn dài trên gương mặt người đàn ông trung niên ấy.
Ông cụ này chính là Hồng Lâm Quân – bố Hồng Đạp Thiên.
Hồng Lâm Quân nhờ vào những bảo vậy ấy mới nhanh chóng tích lũy gây dựng nên nhà họ Hồng.
Có thể nói, ông ấy chính là người sáng lập chân chính của nhà họ Hồng.
“Đạp Thiên, có chuyện gì thế? Tại sao lại khóc?”
Hồng Lâm Quân nâng Hồng Đạp Thiên dậy, mở miệng hỏi.
“Đàn ông họ Hồng ta phải xử sự một cách quyết đoán dứt khoát, khóc sướt mướt như đàn bà thế thì còn ra thể thống gì nữa?”, Hồng Lâm Quân nhíu mày răn dạy.
Hồng Đạp Thiên không chịu đứng lên, mặt đầy xấu hổ, nước mắt vẫn lăn dài trên gò má.
“Làm sao, lẽ nào nhà họ Hồng đã xảy ra chuyện rồi à?”
“Vâng… Hơn nữa còn là chuyện lớn…”
Hồng Đạp Thiên nghẹn ngào nói: “Nhà… Nhà họ Hồng đắc tội người ta! Bố, bố giết con đi! Nhà chúng ta hủy trong tay con, con chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!”
“Kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện xem!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!