Chương 552
Bốp!
Cú đấm này nện thẳng vào mặt Hồng Phong, cổ anh ta lệch sang một bên, suýt nữa gãy mất, máu tươi tức thì ọc ra từ khóe miệng.
Vương Vũ quát lớn.
Hai mươi mấy tên côn đồ cắc ké kia vừa nhận được lệnh, lập tức vọt đến vây đánh Hồng Phong.
Bốp!
Bốp!
“Đệch mẹ mày!”
“Vương Vũ! Khốn kiếp! Mày dám sai người đánh tao!”
…
Hồng Phong kêu gào thảm thiết, toàn thân lấm lem máu đỏ.
Vẻ mặt Vương Vũ không thay đổi: “Đánh tiếp cho tao!”
Lâm Hàn không nói gì thì Vương Vũ tuyệt đối sẽ không bảo dừng tay, cho dù là có đánh chết Hồng Phong tại đây!
Dù sao mạng sống của cả nhà anh ta đều nằm trong tay Lâm Hàn.
“Úi đau! Đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh nữa mà! Van xin mấy người đừng đánh nữa!”
“Đánh tiếp là chết người mất!”
Hồng Phong liên tục xin tha, nhưng những cú đấm kia vẫn không ngừng nện vào toàn thân anh ta.
Cả người đau đớn không thôi, xương cốt như gãy ra từng khúc, thậm chí nội tạng cũng bị chấn thương, cặp mắt anh ta bị đánh cho sưng húp, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.
Anh vẫn không nhúc nhích, im lặng mà chứng kiến một màn này.
“Đánh chết nó cho tao!”, Vương Vũ nói.
Bốp!
Bốp!
Những tên côn đồ cắc ké kia dồn sức ra tay mạnh hơn.
“Aaaaaa!”
“Lâm Hàn!”
“Đừng đánh nữa! Bố ơi! Nếu đánh tiếp con chết mất!”
…
Chỉ cần Lâm Hàn lên tiếng thì bọn họ sẽ dừng tay.
“Bố Lâm Hàn! Đừng đánh nữa! Chết con rồi!”
Nếu còn đánh thì chắc chắn sẽ chết mất!
Lâm Hàn giơ tay lên.
Hồng Phong cảm nhận được những cú đấm vốn đang nện trên người mình giờ đã biến mất, nhưng khắp nơi trên cơ thể từ xương đến da thịt đều đau đớn không thôi, đến mức anh ta phải bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng phải gánh chịu nỗi nhục nhã lớn đến vậy.
Dường như ngay từ đầu, chàng trai này đã chẳng xem lai lịch con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ra gì, nói đánh là đánh, hơn nữa còn muốn đánh đến chết!
Hồng Phong tin rằng, nếu vừa rồi không kịp gọi bố, bây giờ mình đã bị đánh chết tức tưởi rồi!
“Bố Lâm Hàn… Đừng đánh nữa…”
Hồng Phong hoảng sợ nhìn Lâm Hàn, cả người không ngừng run lẩy bẩy.