Chương 495
“Bố!”
Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt Phùng Dương sáng lên, vừa lăn vừa bò chạy về hướng ông ta.
“Bố, là hắn đánh con!”
Phùng Dương chỉ vào Lâm Hàn, hốc mắt đỏ bừng.
“Còn có cô ta!”, Phùng Dương lại chỉ về phía Tần Liên:
“Tiện nhân này vu cáo hãm hại con, nói con quay trộm, theo dõi cô ta!”
“Lại có chuyện thế à!”
Nghe thế, lông mày Phùng Hữu Đức dựng lên, vô cùng tức giận:
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tần Liên tái đi.
Bởi vì, có nói thế nào thì Phùng Hữu Đức cũng là cổ đông ở đây.
Tần Liên đắc tội Phùng Dương tất nhiên sẽ bị Phùng Hữu Đức đuổi!
Bây giờ Phùng Hữu Đức đã đến, Tần Liên còn ăn được trái ngọt sao?
Phùng Dương lại chỉ vào Lâm Hàn, cắn răng nghiến lợi, khao khát muốn bóp chết Lâm Hàn tức khắc.
“Yên tâm, chuyện hôm nay bố sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi cho con”.
Tức thì.
Nét mặt ông ta lập tức cứng lại.
Phùng Hữu Đức há hốc cả miệng, ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Cả đám người Tần Liên, Phùng Dương, quản lý đều ngây ra.
“Ông quen tôi à?”
Lâm Hàn bất ngờ, anh chưa gặp Phùng Hữu Đức bao giờ.
Phùng Hữu Đức lập tức nở một nụ cười nịnh hót: “Loại người như tôi làm sao xứng được quen biết cậu Lâm chứ!”
“Bố! Bố sao thế! Cái vẹo gì đang diễn ra vậy?”
“Mày cút sang một bên cho tao!”
Sắc mặt Phùng Hữu Đức lạnh đi, đạp cho Phùng Dương một cước:
“Bố… con là con ruột của bố mà, sao bố không dạy dỗ nó mà còn đánh con nữa!”
Phùng Dương té xuống đất, sau cùng không kiềm được mà gào khóc.
Nhưng bây giờ, cả bố hắn ta cũng đánh hắn ta, điều này khiến Phùng Dương vô cùng khó hiểu, vừa tủi thân lại còn bực bội.
“Sao ông lại gọi tôi là cậu Lâm?”, Lâm Hàn hỏi.
Phùng Hữu Đức vẫn bày ra vẻ nịnh bợ: “Vào mấy hôm trước, tổng giám đốc Thẩm đi vệ sinh mà quên tắt điện thoại, tôi thấy một tin nhắn gì mà cậu Lâm đến Kim Lăng, tất cả các nhân viên nhà họ Thẩm ở Kim Lăng phải làm tốt công việc tiếp đón! Không được có sơ suất gì!”
“Trong tin nhắn đó còn kèm theo hình của cậu! Vì thế tôi liền nhận ra”.
Trong lòng ông ta thấp thỏm.
Tổng giám đốc Thẩm tên là Thẩm Hải, tài sản hơn trăm triệu, sau lưng còn có thế gia nhà họ Thẩm.
Thế nên, dù cho Phùng Hữu Đức là cổ đông của Cổ Phong Cổ Vận, đụng phải chủ cho thuê nhà thì cũng phải cung kính mà đối đãi.
Bởi vì, thân phận và địa vị của hai người có khác biệt quá lớn.
Lúc ấy, Phùng Hữu Đức chỉ vô tình liếc qua mà lòng gần như đã dậy sóng, ông ta có cảm giác lai lịch chàng trai tên Lâm Hàn này chắc chắn rất khủng khiếp, có lẽ là người của thế gia.
Có điều ông ta không ngờ hôm nay lại được giáp mặt ngay tại đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!