Chương 484
“Mẹ nó…”
Bốp!
“Mày dám đánh tao, sau này tao nhất định sẽ trả lại gấp mười lần…”
Bốp!
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, khốn kiếp…”
Bốp!
Bốp!
Mặt Phạm Kiện trực tiếp biến thành đầu lợn, khóe miệng vương vết máu, hai bên mặt bầm dập tím đỏ, đầu tóc bù xù.
“Anh Kiện…”
Không ngờ người đàn ông cường tráng này lại ra tay tàn độc như vậy.
Tiểu Đông lại giơ tay.
Phạm Kiện cuối cùng cũng lên tiếng, hơi thở nặng nề, dưới cằm đều là máu tươi.
“Mới vài bạt tai đã bị khuất phục rồi”, Tiểu Đông bất đắc dĩ, rút tay về.
“Anh, anh nói đúng, tôi… Vừa rồi tôi, chỉ là muốn giả vờ trước mặt người con gái mình thích…”, Phạm Kiện run rẩy:
“Nhưng tôi thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi, anh đừng đánh tôi nữa”.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi đúng không?”
Lâm Hàn tìm một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Phạm Kiện
Phạm Kiện sợ sệt nhìn vào mắt Lâm Hàn, dễ dàng nhận thấy người thanh niên này có địa vị cao hơn 4 gã đàn ông cao to đeo kính râm kia, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
“Uhm… thật ra tôi không biết người đó có phải người của nhà họ Hoàng hay không, nhưng người đó tự xưng là người nhà họ Hoàng, bắt tôi gọi hắn là anh Công Kê”, Phạm Kiện ngây ra rồi nói.
“Sau khi tôi và anh Công Kê quen nhau, anh ta đưa tôi 100 ngàn tệ, bảo tôi thuê một cửa tiệm đối diện trường cấp 3 Kim Lăng, mở phòng bi-a. Anh Công Kê nói với tôi, tuyển thêm nhiều học sinh của trường Kim Lăng làm đàn em, hơn nữa phải chọn những học sinh gia đình có tiền”.
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ lóe lên, tuyển thêm đàn em để gia tăng thực lực là chuyện bình thường. Nhưng lại chiêu mộ những học sinh nhà giàu, vậy thì có chút kì quái.
“Đại ca, chuyện này do chính anh Kê nói ra, nhưng có thật hay không, tôi làm sao biết được?”
Phạm Kiện vẻ mặt cay đắng nói: “Dù sao những người dưới tay bọn họ đều là xã hội đen thực thụ, đeo dây chuyền vàng lớn, xăm mình, vấn đề này, tôi không dám hỏi. Anh ta đưa tiền, tôi giúp anh ta làm việc, mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ đơn giản như vậy”.
“Vâng”.
Tiểu Đông rời khỏi sảnh bi-a, không lâu sau, anh ta bước vào với một chiếc cặp công văn trên tay.
Một xấp tiền giấy màu đỏ nằm rải rác trên mặt đất, ánh mắt của Phạm Kiện, Lưu Vĩ và những người khác đều sáng rực.
Họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Lâm Hàn nói với Phạm Kiện: “Tìm cơ hội liên hệ với anh Công Kê đó, tốt nhất là có thể gặp mặt. Sau khi xác định được thời gian và địa điểm, hãy báo lại tin tức cho tôi, nếu làm tốt việc này, phía sau còn có trọng thưởng”.
“Vâng vâng vâng!”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành việc này thật tốt!”
200 ngàn tệ đối với một người thanh niên mới bước vào xã hội không lâu, là rất nhiều, vô cùng nhiều.
“Thả cậu ta ra”, Lâm Hàn thờ ơ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!