Chương 448
Hà Lộ cũng chạy đến, mặt đầy quan tâm.
Nghe thế, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn bình an vô sự thì bọn họ mới yên tâm.
Sau đó, dường như Trần Nam nhớ đến điều gì, sắc mặt bỗng dưng lại mất tự nhiên:
“Dù sao ngay cả Ngô Xuyên cũng gọi cậu là anh Hàn. Mà Ngô Xuyên lại là đại ca của tôi, hơn nữa giờ còn là người lãnh đạo vùng xám”.
“Nếu tôi gọi cậu là chú em Lâm Hàn, có phải thất lễ quá rồi không”.
“Vẫn gọi tôi là chú em Lâm Hàn đi, chúng ta là bạn bè mà, đừng khách sáo như vậy chứ”, Lâm Hàn xua tay nói.
“Được!”
“Lâm Hàn, vậy tôi vẫn gọi tên anh nhé!”
Hà Lộ vỗ vai Lâm Hàn, lại bày ra dáng vẻ cẩu thả:
“Chúng tôi làm sao biết được lai lịch của anh lại khủng khiếp đến vậy, ngay cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều phải cung kính với anh! Anh với chúng tôi đúng là người của hai thế giới và tầng lớp cũng khác nốt!”
Dù sao anh cũng đã lường trước, một khi hai người này biết rõ lai lịch của anh, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề khoảng cách.
“Sau khi anh bị ám sát, Ngô Xuyên quyết liệt lắm, vây toàn bộ chúng tôi ở Trần Công Quán, còn nói người nào dám trốn sẽ giết chết tại chỗ! Vả lại còn nói, nếu anh có mệnh hệ gì chúng tôi cũng sẽ chôn theo luôn”, Hà Lộ nói tiếp:
Lâm Hàn vô lực lắc đầu, Ngô Xuyên làm thế đúng là có hơi quá đáng.
“Lắm chuyện!”, Trần Nam trừng mắt: “Cái gì mà ‘nếu anh có chuyện’ hả? Câu này khác gì cô đang trù ẻo chú em Lâm Hàn chết không chứ?!”
“Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi, Trần Nam, tôi đến tìm anh là có việc nghiêm túc cần nói”, Lâm Hàn mở miệng nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Ngày mai tôi định đến Kim Lăng một chuyến, tôi muốn anh đi cùng”, Lâm Hàn nói.
“Tôi đi với cậu?”, Trần Nam sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: “Lâm Hàn, Kim Lăng là tỉnh lỵ của tỉnh Tô, ở đấy thâm sâu khó dò, cậu đến đó làm gì?”
Lâm Hàn nói.
“Trả thù á!”
Trong lòng ông ta lờ mờ đoán được mục đích của Lâm Hàn khi đến Giang Tô.
Bên cạnh, ánh mắt Hà Lộ dao động.
Tuy cô ta không giỏi ăn nói nhưng đầu óc không có vấn đề, liền nghĩ ngay tới việc Lâm Hàn đi Kim Lăng chắc chắn là để trả thù gã mặc áo khoác đen đã ám sát anh.
Lâm Hàn nhìn Trần Nam, không hỏi chuyện gì, Trần Nam có thể dứt khoát đồng ý như vậy anh đã rất hài lòng.
“Anh Nam, Lâm Hàn, tôi cũng đi!”
Hà Lộ bên cạnh vội vã nói:
“Tiểu Lộ, lần này đi là có việc cần giải quyết, không phải đi du lịch!”, Trần Nam trừng Hà Lộ: “Cho nên, cô không thể đi!”
Nghe những lời này, gương mặt Hà Lộ tỏ ra thất vọng: “Nhưng mà tôi cũng muốn đi”.
“Trần Nam đi rồi, quán bar phải có người quản lý, cô vẫn nên ở lại thì hơn”.
“Thôi được, vậy tôi không đi nữa!”
Trần Nam và Lâm Hàn đều không đồng ý, Hà Lộ càng thất vọng hơn. Vả lại cô ta cũng biết Trần Nam đi rồi, quán bar cần cô ta quản lý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!