Chương 432
“Chết tiệt, Lâm Hàn, tại sao anh lại từ chối!”, Hà Lộ cũng ngẩn ra, có phần tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Mặc dù cô ta không biết Tôn Hàn Các là tổ chức gì, nhưng nhìn biểu hiện của mọi người, hiển nhiên Tôn Hàn Các này chắc chắn không đơn giản.
“Tên nhãi này là đầu đất à?”
“Ngu ngốc!”
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, biết bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập Tôn Hàn Các, thế mà cậu ta lại từ chối! Không có não à?”
“Đúng thế! Cơ hội đã dâng tới tận cửa mà còn từ chối!”
“80% là do kiêu ngạo, coi thường Tôn Hàn Các đây mà!”
“Ừ, coi bản thân là thiên thần, Tôn Hàn Các không chứa nổi vị thần là cậu ta!”
Lâm Hàn lười để tâm những lời bàn tán này, anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng Trần Nam cũng bước vào phòng khách.
Lúc này máu trên mặt ông ta đã được lau sạch, toàn bộ khuôn mặt được quấn bằng băng gạc trắng, chỉ để lộ đôi mắt, trông rất yếu ớt.
Hà Lộ vội vàng đi tới, đỡ Trần Nam ngồi xuống:
“Anh Nam, anh thấy thế nào rồi?”
“Trần Nam, mày biết không? Tên nhóc này rất có khí phách!”, Thạch Tông bước lại, liếc nhìn Lâm Hàn.
“Hửm? Có ý gì?”, Trần Nam hơi sững sờ.
“Cái gì? Người anh em Lâm Hàn, cậu từ chối lời mời gia nhập Tôn Hàn Các rồi hả?”, mặt Trần Nam biến sắc, ảo não vỗ đùi:
“Người anh em! Không phải cậu sốt cao nên não hỏng rồi chứ? Tôn Hàn Các đã mời cậu gia nhập rồi mà cậu còn từ chối!”
“Đúng vậy, tôi từ chối rồi”, Lâm Hàn đáp lời.
“Ôi trời!”
“Tôi không có hứng thú với cái đó”, Lâm Hàn nói.
Vẻ mặt Trần Nam cứng đờ, sau đó thở dài một tiếng:
“Nhưng cậu lại từ chối, một cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy, tôi thấy tiếc cho cậu luôn đấy”.
Lời ấy vừa thốt ra, không chỉ Trần Nam, Hà Lộ sửng sốt, mà ngay cả Thạch Tông và mọi người trong phòng đều sững người.
Rồi tất cả mọi người chợt cười vang.
“Ha ha ha, cười chết tôi, tôi chưa từng nghe thấy tên tuổi cậu ta trong Vùng Xám nữa là!”
“Chỉ được cái nói phét! Lòe mọi người thôi!”
“Trần Nam, tên đàn em này của mày không những kiêu căng ngạo mạn mà bản lĩnh khoác lác cũng kinh thật”, Thạch Tông cười cợt nhìn Lâm Hàn:
“Ỷ mình có bản lĩnh cái, hất cằm lên trời, nhưng chẳng biết rằng, giới này không chỉ đánh đánh giết giết!”
Vẻ mặt Trần Nam đổi tới đổi lui: “Cậu em Lâm Hàn còn trẻ nên hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường! Không cần Thạch Tông mày nói này nói kia!”
Ánh mắt Hà Lộ nhìn Lâm Hàn cũng có chút khó chịu.
“Buổi lễ kế nhiệm của anh Xuyên sắp bắt đầu rồi, mời mọi người ra ngoài!”
“Lễ kế nhiệm sắp bắt đầu rồi!”
“Chúng ta mau đi qua đi!”
“Lâm Hàn, chúng ta đi tham gia buổi lễ đi, cậu đừng để bụng những lời nói lúc nãy của bọn họ!”, Trần Nam đứng lên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!