Chương 408
“Nếu như không có cậu Lâm thì bây giờ tôi vẫn còn là một tên ăn mày thấp kém ở khu Bành Hộ! Vì vậy cho dù tôi ngồi vào vị trí của anh Cực, trở thành người đứng đầu của vùng xám, tôi vẫn hiểu rõ là ai đã tạo ra tôi!”
“Ừ”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, gạt chuyện này sang một bên, suy nghĩ việc hợp tác vận chuyển với nhà họ Vương.
Anh mở wechat, gửi cho Trịnh Minh Sơn một tin nhắn:
“Giúp tôi hẹn gia chủ nhà họ Vương, nói là tôi muốn đích thân bàn bạc chuyện hợp tác vận chuyển với bà ta”.
“Vâng, cậu Lâm, tôi liên lạc với chủ nhà họ Vương ngay”, không lâu sau Trịnh Minh Sơn trả lời lại.
Sau đó, Lâm Hàn gửi tin nhắn cho Hàn Hinh Nhi và Tống Ngọc.
Hàn Hinh Nhi bên này đương nhiên đồng ý ngay, lập tức liên lạc với chủ nhà họ Vương.
Bên Tống Ngọc lại gọi điện cho Lâm Hàn trước, xin lỗi Lâm Hàn vì đã trách nhầm anh vụ biệt thự Sky Garden.
Việc nhỏ này Lâm Hàn đương nhiên không giữ trong lòng, sau khi nói với Tống Ngọc không sao, Tống Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng ý dùng thân phận chủ nhà họ Tống của Tống Hoài Nhu giúp Lâm Hàn hẹn gặp chủ nhà họ Vương.
…
Tổng bộ nhà họ Vương ở thành phố Đông Hải.
Chủ nhà họ Vương đang ngồi trước bàn làm việc, bà ta mặc một chiếc váy dài trông rất sang chảnh, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị.
“Bà chủ, ba gia tộc lớn của Đông Hải, ba nhà Hàn, Trịnh, Tống gửi tới lời mời liên danh, mời bà cùng với một cậu trai tên Lâm Hàn bàn công việc”.
Một cô thư kí trang điểm xinh đẹp bước vào, mở miệng nói.
“Lời mời liên danh?”
Vẻ mặt Sở Nhiên trở nên nghiêm túc: “Chắc chắn là bảo tôi tới nói chuyện cùng Lâm Hàn chứ?”
“Vâng ạ!”
Thư ký gật đầu: “Ba gia tộc lớn gọi điện tới đều nói như vậy, người đó đúng là tên Lâm Hàn”.
“Lâm Hàn…”
Lần này vẻ mặt Sở Nhiên trở nên nghiêm nghị lạ thường.
Bốn gia tộc lớn ở thành phố Đông Hải, trong đó ba gia tộc lớn đã gửi lời mời liên danh mời bà – bà chủ nhà họ Vương tới nói chuyện với Lâm Hàn, vậy thì Lâm Hàn này chắc chắn có thân phận không hề đơn giản!
“Chẳng lẽ cậu ta thật sự là người của tập đoàn nhà họ Lâm?”, Sở Nhiên suy nghĩ:
“Cũng chỉ có tập đoàn nhà họ Lâm có khả năng này, lôi kéo được ba gia tộc lớn làm việc cho cậu ta”.
“Thân phận của Lâm Hàn nhất định không đơn giản là người giao hàng, có thể là nhân viên của tập đoàn nhà họ Lâm! Tóm lại mình không thể đắc tội!”
“Bà chủ, bà có đồng ý tham gia không ạ?”, thư ký hỏi.
“Nói với ba gia tộc lớn bảo họ sắp xếp thời gian và địa điểm đi, tôi sẽ tới. Ngoài ra, đừng nói chuyện này với Huy Nhi, kẻo thằng bé lại làm ra chuyện gì hấp tấp”, Sở Nhiên dặn dò.
“Vâng thưa bà chủ!”
Thư ký lui ra ngoài.
Sở Nhiên nhìn ra cửa sổ, lòng lo lắng.
Đi, nhất định phải đi, vì Sở Nhiên chắc chắn đến 80% Lâm Hàn là người của tập đoàn nhà họ Lâm, không phải nhân viên giao hàng.