Chương 375
“Vâng, đúng thế!”
Trịnh Minh Sơn gật đầu: “Cháu cũng bất ngờ! Vừa nãy khi chiếc ghế xoay lại, nhìn thấy Lâm Hàn ngồi trên đó, cháu đã sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất. Chú cũng biết cháu và Lâm Hàn có không ít hiềm khích mà”.
“Nhưng cậu ấy đã gạt bỏ hiềm khích trước kia, cho phép nhà họ Trịnh được tài trợ cho chương trình ‘Tôi là triệu phú’ lần nữa, sự độ lượng này, Trịnh Minh Sơn cháu tự nhận là mình không có, điều này khiến cháu rất khâm phục!”
Nói đến đây, Trịnh Minh Sơn tỏ vẻ chân thành, không hề nói dối.
“Được rồi, bây giờ chúng ta về báo cáo chuyện này với ban lãnh đạo đi”, Trịnh Lượng cười nói:
“Nhà họ Trịnh chúng ta có thể tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ lần nữa là phải cảm ơn Lâm Hàn! Đồng thời nỗi lo này của chú cũng đã được trút bỏ”.
“Đúng thế! Vậy thì chúng ta đã có thể báo cáo với ban lãnh đạo rồi”, Trịnh Minh Sơn tươi cười nói:
“Vả lại, cháu nghĩ rằng, thu hoạch của chuyến đi này rất lớn, không những lại được tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ mà còn biết được thân phận thật sự của Lâm Hàn!”
“Không sai, chú cũng nghĩ thế!”
Trịnh Lượng gật đầu: “Thế nên chúng ta phải đi trước một bước, nhân lúc ba gia tộc lớn còn lại chưa hay biết thân phận của Lâm Hàn, chúng ta phải vì nhà họ Trịnh mà củng cố mối quan hệ với Lâm Hàn để đạt được lợi ích về sau!”
“Dạ vâng!”
Hai người vừa nói vừa đi đến vỉa hè.
“Hửm?”
Trịnh Minh Sơn nhìn sang, chân mày liền nhíu lại.
Gã ta nhìn thấy một cô gái đang ngồi trước chiếc Maserati nữ hoàng.
Cô gái kia mặt đầy thẹo mụn và sẹo rỗ, dáng người rất béo, chính là người đã nhìn chằm chằm gã ta khi nãy.
Cô gái này hiển nhiên là Trương Đào.
“Cô ngồi trên xe tôi là gì?”
Trịnh Minh Sơn nhìn Trương Đào chất vấn với giọng lạnh ngắt.
Nếu không phải vì đây là con gái thì gã ta đã đập cho một trận rồi.
“Làm gì à? Em đang đợi anh mà!”
Trương Đào vén tóc lên tai, ném cho Trịnh Minh Sơn một ánh mắt tự cho là thu hút và quyến rũ.
“Anh trai chạy Rolls-Royce, em chính là streamer mà hôm qua anh ấn follow á! Không phải anh rất thích em sao, thế nên em ngồi đây đợi anh đó!”
Sau khi nói xong, Trương Đào còn nháy mắt với Trịnh Minh Sơn.
Thức ăn trong bụng Trịnh Minh Sơn như đang trào lên, suýt nữa đã nôn hết ra ngoài.
Sắc mặt gã ta bỗng nhiên lạnh tanh:
“Con mụ điên này ở đâu ra vậy! Cút khỏi tầm mắt ông ngay!”
Dứt lời, gã ta giơ tay nắm cổ áo Trương Đào vứt mạnh xuống đất:
“Muốn tán tỉnh ông đây cũng phải soi lại mặt mình trong gương đi chứ, xem xem cái bản mặt mình ra sao! Xấu gì mà phát ói à! Đúng là đã xấu còn đóng vai ác nữa!”
Quăng Trương Đào xuống đất xong, hai người đều lên xe ngồi.
Brừm…
Maserati nữ hoàng hiên ngang vọt đi, để lại một làn khói đen phà vào mặt Trương Đào.