Chương 352
“Hơn nữa, đa số đám các người đều ở trong khu chung cư cầu thang bộ đúng không! Còn có mấy người ở nhà tường đất nữa. Có tư cách gì mà nói Lâm Hàn tôi?”
Lời này vừa ra, sắc mặt đám họ hàng đều thay đổi hẳn, không biết nên đáp lại thế nào.
Bọn họ đúng là có chút ghen tỵ với Lâm Hàn vì được ở trong biệt thự, nên mới chế giễu anh nhiều như vậy.
Tên vô tích sự kia cũng xứng ở biệt thự ư?
Nghĩ vậy, ai ai cũng ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là người ta tốt số được ở đấy, nó khiến bọn họ khó chịu, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
“Vả lại, nói Lâm Hàn tôi là thằng vô tích sự hả, ha ha, tôi thế đấy, mấy người làm gì được tôi?”, Lâm Hàn nhếch mép cười:
“Tôi tệ thì có vợ giỏi giang là được! Cô ấy là tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, lương một năm cao hơn thu nhập của cả nhà mấy người không biết bao nhiêu lần! Nói gì thì nhà chúng tôi cũng giàu hơn rồi!”
“Mấy người có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi?”
Đám họ hàng nghe vậy gương mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, tức run người.
“Đáng ghét, thằng vô dụng này bám váy vợ mà còn tự hào như thế hả!”
“Ối giời ôi! Tức chết tôi rồi!”
“Loại vô tích sự ấy đúng là may mắn tám đời mới cưới được người vợ tốt như Tiểu Lệ!”
Ai cũng tức nghiến răng kèn kẹt.
Lúc này, lại có một chiếc xe khách chạy tới.
Cửa xe mở ra, bố vợ Dương Cảnh Đào và mẹ vợ Trần Diễm Diễm bước xuống, đằng sau còn có một cô gái.
Cô gái ấy có gương mặt xinh đẹp hao hao Dương Lệ.
Đó đúng là Dương Khiết.
Cô ấy giơ gậy selfie, lắc lắc tay với màn hình:
“Tạm biệt mọi người, tôi phải đi ăn cỗ mừng tiệc tân gia của anh rể đây!”
Hiển nhiên là Dương Khiết đang livestream.
Sau khi tắt live, Dương Khiết nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hàn, cười hì hì gọi:
“Anh rể hai!”
Cô ấy hô xong bèn chạy tới bên cạnh Lâm Hàn.
Trên xe khách lại đi xuống hai người, đó là một người đàn ông trung niên mặt mày đã có nếp nhăn và một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
Hai người ấy chính là chú Tư Trương Đức Thuận và Trương Đào.
“Bố!”
Triệu Tứ Hải nhìn thấy Dương Cảnh Đào lập tức bước tới tiếp đón, sau đó chào hỏi Trương Đức Thuận:
“Cháu chào chú Tư!”
“Chào cháu, Tứ Hải!”, Trương Đức Thuận cười đáp.
Dương Cảnh Đào gật đầu với Triệu Tứ Hải, chắp tay sau lưng nhìn căn biệt thự trước mắt, khen:
“Tứ Hải, con làm tốt lắm, có thể vào ở trong biệt thự núi Vân Mộng! Bố rất hài lòng về con!”
“Sau này, bố sẽ sống ở đây!”
“Bố à, căn biệt thự này bố mặc sức mà ở!”
Triệu Tứ Hải bật cười nói: “Con mua biệt thự chủ yếu để bố dưỡng già mà! Bố yên tâm, con sẽ không như Lâm Hàn, đuổi bố ra ngoài đâu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!