Chương 310
“Con nghĩ vẫn nên để Lâm Hàn đứng dậy sang bên kia ăn đi”.
Trương Đào cũng liếc Lâm Hàn nói: “Tên này chẳng qua chỉ hưởng ké của chị Tiểu Lệ nên mới có thể sống trong biệt thự. Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta kìa, thế mà lại dám dạy con ăn nói thế nào, cũng không soi gương nhìn lại mình xem!”
“Cái thứ rảnh rỗi ăn bám này có tư cách gì ăn chung bàn với con?”
Nghe vậy, ánh mắt Dương Cảnh Đào lóe lên tia sáng, ông ta nói: “Đừng đuổi Lâm Hàn sang kia, dù sao nói thế nào thằng nhóc này vẫn là chồng của Tiểu Lệ, có thể ăn chung một bàn ăn”.
Đùa à, bảo ông ta đuổi Lâm Hàn đi chỗ khác á? Mà dù có đuổi, Lâm Hàn sẽ để ý đến lời ông ta sao?
Nghe nói vậy, Trương Đào hơi thất vọng.
“Nhưng dì Hà…”
Dương Cảnh đào nhìn dì Hà, sắc mặt lạnh lùng: “Chị Hà, chị cũng thấy rồi đấy, trong nhà có khách, hay là hôm nay chị sang bên kia đi, chúng tôi ăn xong rồi chị hãy ăn nhé?”
“Vâng, ông Dương!”, dì Hà không dám cãi lại.
“Cái gì mà hôm nay, sau này bọn tôi đều ở đây rồi, chỉ cần bọn tôi còn ở đây một ngày thì người làm không thể ăn trên bàn!”, Trương Đức Thuận nói.
Dì Hà biến sắc, đứng dậy định đi nhưng đôi vai lại bị một cánh tay trái trắng nõn đè xuống.
“Dì Hà, dì ngồi xuống ăn cơm đi!”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Cậu Lâm…”
Dì Hà do dự.
“Tôi nói dì ngồi xuống đi!”, Lâm Hàn nói giọng không cho người khác từ chối.
Dì Hà cắn răng ngồi xuống.
Mặc dù dì ấy sợ Dương Cảnh Đào nhưng người trả lương cho dì ấy là Lâm Hàn, người thuê dì ấy là Lâm Hàn nên tất nhiên phải nghe theo lời Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”. Dương Cảnh Đào nhíu mày.
“Thằng ranh, bố vợ cậu đã nói vậy rồi mà cậu còn dám cãi à?”
Trương Đức Thuận nhìn Lâm Hàn nói: “Đúng là cặn bã, còn để người làm ngồi xuống, rất thích ăn cơm với người làm sao?”
“Hừ, dám chống đối lại bố vợ mình cơ đấy, chú Dương, chú còn không đuổi anh ta ra khỏi nhà à? Dựa hơi chị Tiểu Lệ để vào sống trong biệt thự mà còn tưởng mình là cậu ấm nhà giàu, đuôi cũng vểnh lên tận trời rồi! Dám cãi lại lời của bố vợ nữa chứ”.
Trương Đào cũng hừ một tiếng.
Lâm Hàn không nói gì mà đứng lên, đi ra sau lưng Trương Đức Thuận và Trương Đào.
Soạt!
Soạt!
Hai tay anh đặt lên vai hai người, sau đó xách hai người đó lên như xách hai con gà con.
“Lâm Hàn, cậu làm gì vậy?”
Thấy anh làm vậy, Dương Cảnh Đào biến sắc quát.
Lâm Hàn lười để ý đến Dương Cảnh Đào, anh xách hai người đó lên rồi vung mạnh hai tay.
Rầm!
Rầm!
Trương Đức Thuận và Trương Đào bị Lâm Hàn ném ra ngoài cửa, ngã mạnh xuống đất.
“Ôi trời, đau chết tôi rồi!”
“A a a a!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!