Chương 277
Nhưng vẫn phản ứng hơi chậm, tổng giám đốc Mao đã chạy được hơn 5m rồi, mà còn càng ngày càng kéo dãn khoảng cách.
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, cầm lấy chiếc đũa duy nhất trên bàn, cánh tay trái trắng nõn quăng mạnh về phía trước!
Vèo!
Chiếc đũa kia xé rách không khí, kéo theo tiếng gió rít vù vù, y như một viên đạn phóng đi.
Phụt!
Máu lập tức bắn ra từ bắp chân trái của tổng giám đốc Mao.
Chỉ thấy chiếc đũa kia đâm phập vào bắp chân ông ta, máu chảy xuống, nháy mắt, cẳng chân đã nhuộm đẫm máu.
Tổng giám đốc Mao lảo đảo rồi ngã sấp xuống đất, ôm bắp chân hét thảm.
“A a a! Đau quá đi!”
Cảnh sát chạy đến bên tổng giám đốc Mao, thấy chiếc đũa cắm trên bắp chân ông ta liền thay đổi sắc mặt, hết sức kinh ngạc.
Cách xa như vậy mà chàng trai kia lại có thể phóng chiếc đũa cắm vào bắp chân ông ta, lực cánh tay kinh khủng thật! Sức mạnh đó gần như sánh ngang với viên đạn!
Sau đó, anh ta liếc tổng giám đốc Mao, quát:
“Giơ tay lên ôm đầu! Ngồi xổm xuống!”
Sắc mặt ông ta hết sức khó coi, cơn đau trên đùi đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cách cách!
Còng tay lạnh lẽo tròng vào cổ tay tổng giám đốc Mao.
Cảnh sát dắt ông ta đi đến trước mặt Lâm Hàn, cười ha ha nói:
“Cậu nhóc, ngón nghề được đấy! Lần này cũng may nhờ có cậu, không thì có lẽ đã vuột mất tên tội phạm bị truy nã này rồi!”
“Chỉ là một cái nhấc tay thôi”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.
“Tội phạm bị truy nã?”
Lương Sảng há hốc mồm, khó có thể tin nhìn tổng giám đốc Mao, không ngờ ông ta lại là tội phạm bị truy nã.
“Đúng vậy, là tội phạm bị truy nã hạng A đang lẩn trốn, dính đến lừa đảo, đã có mười mấy người bị hại và đều là phụ nữ, số tiền lên đến hơn mấy triệu tệ”, cảnh sát nhìn thông tin trên máy nói:
“Cô gái, nếu không phải cô báo án đúng lúc thì chẳng biết lúc nào mới bắt được tên tội phạm này”.
Có thể nhận ra được, tâm trạng của anh cảnh sát đang rất tốt.
Cơm nước xong đi ra dạo một vòng tuần tra đường xá cũng có thể gặp được tội phạm bị truy nã, mà còn tự mình bắt được.
Công lao này rất có ích cho việc thăng chức trong tương lai của anh ta.
“Cô gái, có thể cho tôi số điện thoại không? Tóm được tên tội phạm này cần phải có người làm chứng đến khai báo, đến lúc đó, chúng tôi sẽ liên lạc với cô”, cảnh sát lại nói tiếp.
“Đương nhiên là được”.
Lương Sảng đọc số điện thoại cho cảnh sát biết.
“Được rồi!”
Cảnh sát ghi lại số, rồi nhìn sang Lâm Hàn:
“Cậu nhóc, lần này bắt được tội phạm bị truy nã cũng có công của cậu. Sau khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ gửi tiền thưởng cho cậu”.
“Cảm ơn”, Lâm Hàn khẽ cười nói.