Chương 233
Bốp!
Bốp!
Vừa nói dứt lời, tiếng đánh của hai cái bạt tai liên tiếp vang lên.
Trên mặt Chu Nhã Thiến và Vương Huy đều xuất hiện dấu tay đỏ ửng, vô cùng đau rát.
Hụp!
Hụp!
Hai người đều hít vào một hơi, khó tin nhìn Lâm Hàn.
“Cậu, thằng nhóc kia, dám đánh tôi hả?”
“Đồ bất tài, anh muốn chết?”
Hai người lần lượt nói, ánh mắt giận dữ nhìn Lâm Hàn.
“Hai kẻ điên, ông đây nói chuyện đàng hoàng với các người, hoàn toàn không có tác dụng”.
Lâm Hàn lạnh lùng mở miệng: “Đợi đến khi ông đây động tay động chân thì các người mới biết thế nào là lịch sự!”
Nói xong, Lâm Hàn nhấc chân phải lên, đá mạnh về phía trước!
Ầm!
Ầm!
Vương Huy và Chu Nhã Thiến đều bị đá bay, nặng nề rơi trên sàn nhà.
“Ai da, đau chết tôi rồi!”
Chu Nhã Thiến kêu thảm, chỉ tay vào Lâm Hàn, mắng:
“Tên vô dụng kia, ngay cả phụ nữ mà anh cũng đánh, có còn là đàn ông không vậy! Tôi phải nói với Tiểu Lệ!”
“Đệch mẹ mày, ranh con, mày dám đánh tao hả!”
Mà lúc này, Vương Huy cuối cùng cũng có phản ứng, hai mắt anh ta đỏ lên, tức đến nghiến răng.
Thằng nhãi shipper này, vậy mà dám đánh anh ta, chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã.
“Xem tao đánh chết mày!”
Một thằng đàn ông cao 1m80 như anh ta, căn bản không đặt Lâm Hàn vào mắt, anh ta nắm chặt nắm đấm xông thẳng về phía Lâm Hàn.
Nhưng mà tốc độ của Lâm Hàn càng nhanh hơn.
Vèo!
Chân phải của anh lại đạp một cái!
Cái đá này như một phát pháo, vô cùng mạnh mẽ!
Vương Huy bị đá bay, đập mạnh vào tường khách sạn, sau đó rơi xuống sàn nhà.
Phụt!
Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, đau đớn tột độ.
“Nhanh…tốc độ nhanh quá!”
Vương Huy trợn mắt nhìn Lâm Hàn, không thể tin nổi, anh ta không ngờ thân thủ của một tên nhóc lại khủng khiếp như vậy.
Lúc này, Lâm Hàn đã đến trước mặt Vương Huy.
“Mồm cũng thối thật đấy, người ta làm shipper, lỡ order hàng muộn một chút, mày đã gọi điện thoại hù doạ đánh giá thấp”.
Lâm Hàn hơi cúi người, vươn tay ra nắm lấy mái tóc vàng của Ngô Huy, đập mạnh vào tường.
Ầm!