Chương 230
Đương nhiên là Lâm Hàn không biết nướng đồ, nhưng vẫn có thể làm được những việc vặt như xiên thịt, xiên cật.
“Đơn 56 làm xong chưa?”
Đúng lúc này, một người giao đồ ăn mặc đồng phục màu vàng chạy vội tới hỏi.
“Xong rồi đây”.
Từ Dung đưa đồ ăn đã đóng gói xong từ trước đưa cho anh ta.
Anh ta cầm đồ nướng rồi vội vàng rời đi.
Lúc này đã đến tối, trên đường, lái xe taxi, người giao hàng, những người tan ca bước chân vội vàng về nhà, bên tai đầy tiếng còi xe, ồn ào, náo nhiệt.
“Cuộc sống không dễ dàng, nhưng ai cũng liều mình để sống, vì bản thân, vì người mình yêu, người nhà. Họ đều là những người phi thường”.
Lâm Hàn nhìn những người đang vội vã trên đường, không biết vì sao trong lòng đầy cảm khái.
“Đơn nướng số 57 xong chưa?”
Lại một người giao đồ mặc đồng phục màu vàng đi xe điện tới, vội vàng hỏi.
“Chưa xong, phải chờ một lát, khách hàng đặt 20 xiên cật, vẫn chưa nướng chín”, vẻ sốt ruột cũng hiện rõ trên khuôn mặt Từ Dung.
“Những 20 xiên cật, vị khách này yếu thận thế cơ à”.
Lâm Hàn trêu đùa nói.
Ù ù ù…
Lúc này, chuông điện thoại của Từ Dung chợt vang lên.
Cô ấy nhận điện thoại: “Xin chào, đây là BBQ Phi Thường”.
“Còn xin chào? Tôi đang rất bực mình đấy!”
Một giọng nói tức tối vang lên từ đầu kia điện thoại: “Xiên nướng của tôi đâu? Trên app hiển thị là người giao hàng đã tới quán lấy đồ, tại sao lấy tận năm phút? Đến giờ vẫn chưa xong à?”
“Xin lỗi anh, anh đặt hơi nhiều nên tôi chưa kịp làm. Nhưng xin cho tôi thêm 2 phút nữa thì cật sẽ chín ngon luôn. Người giao hàng sẽ mang cho anh ngay lập tức, trong vòng nửa tiếng, đảm bảo sẽ mang tới khách sạn của anh”, Từ Dung tỏ vẻ xin lỗi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Nửa tiếng? Được, tôi cho cô nửa tiếng. Nửa tiếng mà không đến thì cho đánh giá kém! Quán nướng của cô đánh giá kém, người giao hàng cũng đánh giá kém. Đồ nướng tôi không ăn nữa, vứt hết đi! Quán nướng rác rưởi gì, ông đây muốn ăn đồ nướng còn phải đợi lâu như thế!”, đầu kia điện thoại vang lên tiếng quát mắng.
Bên cạnh có giọng nữa vang lên: “Anh Huy, đừng tức giận? Tính toán làm gì với quán đồ nướng mà? Anh muốn ăn bổ thận thì trở về em mua cho anh một ít món bí kíp bổ thận”.
“Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ nhanh chóng giao hàng xiên nướng qua…”, Từ Dung cũng rất áy náy.
Tút tút tút!
Cô ấy còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.
Hai phút sau, đồ nướng của khách đã gói xong.
“Ngại quá, để anh đợi lâu rồi”, Từ Dung đưa túi đồ cho người giao hàng.
“Haiz, chỉ hi vọng đừng đánh giá kém tôi!”, người giao hàng hàng khẽ thở dài: “Loại khách hàng không nói lý lẽ thế này rất ít gặp, nhưng lại rất khó xử lý, ra tay cho đánh giá kém, tố cáo ngay được”.
Vừa nói, anh ta vừa cho túi đồ nướng vào hộp sau xe, lái xe đi.
Mà khi xe anh ta mới đi được vài mét.
Bụp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó là tiếng lốp xe xì hơi, bánh trước của xe điện xẹp xuống nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!