Chương 228
“Hóa ra là vậy”, ông cũng không hỏi nhiều, lại nói:
“Cậu chủ Lâm, lần này biểu hiện của cậu rất tốt, ông chủ rất vui mừng, nói không hổ là con trai của Lâm Thiên Tiếu”.
“Rất mừng? Mừng mà ông ấy cũng không thể gọi cho tôi một cuộc điện thoại, mà phải bảo ông chuyển lời”, Lâm Hàn trợn trắng mắt.
“Khụ khụ, ông chủ còn bận mà. Mỗi ngày đều bị việc cuốn lấy thân, gần như không lấy ra thời gian để gọi điện thoại, đành phải bảo tôi chuyển lời”, ông Vân cười hiền:
“Nhưng sau khi tuyên dương xong, thì ông chủ lại giao cho cậu một nhiệm vụ”.
“Nhiệm vụ gì?”, Lâm Hàn hỏi.
“Thứ nhất, trong một năm, xây dựng hai công ty lên sàn chứng khoán ở thành phố Đông Hải, bất kể là niêm yết trong nước hay NASDAQ hay ở Hồng Kông thì chỉ cần niêm yết lên sàn là được. Nhà họ Lâm, chỉ ủng hộ về mặt tiền bạc, còn những vấn đề khác, ví dụ như đồn Hoa Đông, quỹ đầu tư Nhân Phàm thì cậu cũng không được huy động”.
“Thứ hai, gần đây ông chủ đang bố trí hậu cần thương mại điện tử, vận tải hàng không, vận tải đường biển. Mà cậu đang ở thành phố Đông Hải, ở đây có nhà họ Vương đứng đầu bảng về ngành thương mại điện tử. Nhiệm vụ thứ hai của cậu là hợp tác hậu cần với nhà họ Vương”.
“Nhà họ Vương?”
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, bất giác nghĩ tới Vương Huy, người ăn cơm cùng anh ở Thiên Thượng Nhân Gian.
Dòng họ nhà Vương Huy, hình như cũng làm hậu cần, có thể đằng sau Vương Huy chính là nhà họ Vương mà ông Vân nhắc tới.
“Nếu hoàn thành hai nhiệm vụ này thì có lợi gì?”, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi, không đồng ý ngay: “Nếu không có lợi ích gì, tôi từ chối nhiệm vụ này”.
Ông Vân nghe vậy thì sững người, thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép nói:
“Cậu chủ Lâm, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một để rèn luyện kinh nghiệm lập nghiệp, đằng sau cậu có một dòng họ siêu lớn ủng hộ về tiền bạc, ngay cả thất bại cũng không sao, cậu… cậu lại còn muốn có lợi ích?”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với khởi nghiệp cho lắm. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Khởi nghiệp nghe có vẻ hay nhưng chắc chắn là rất mệt, rất khổ, chẳng có lợi ích gì, sao tôi phải đồng ý?”, Lâm Hàn hỏi lại.
“Ặc…”
Ông Vân cứng họng không biết trả lời thế nào.
“Hơn nữa, trong nhà tôi có nhiều tiền như thế. Cả ngày tôi không làm gì thì cũng sống vinh hoa phú quý cả đời, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, tôi rảnh quá hóa điên hay sao mà đi khởi nghiệp?”, Lâm Hàn lại nói.
Ông Vân bất lực, Lâm Hàn nói không sai, với gia tài của anh thì 10 đời vẫn chưa dùng hết, sao phải khởi nghiệp khổ sở làm gì?
“Ông chủ Lâm nói với tôi, ông ấy đoán, cậu chủ Lâm mà không có lợi ích gì thì nhất định sẽ không đồng ý”, ông Vân chợt phì cười.
Lâm Hàn lắc đầu: “Vậy ông ấy có cho tôi lợi ích gì không?”
“Ông chủ Lâm nói, nếu cậu chủ hoàn thành hai nhiệm vụ này thì coi là đã cống hiến chút ít cho dòng họ, ở trước mặt những thành viên cao cấp trong dòng họ cũng thể hiện năng lực xuất sắc của mình thì sẽ cho ông chủ mặt mũi. Vì thế mà tương lai cậu nắm giữ tài sản nhà họ Lâm cũng sẽ thuận lợi hơn”.
Ông Vân nói: “Lợi ích là năm nào ông chủ Lâm và bà chủ Lâm cũng sẽ dành thời gian một ngày để ở bên cậu chủ”.
“Mỗi năm một ngày?”
Lâm Hàn im lặng một lát, trong mắt thoáng có một vẻ kỳ lạ, anh thản nhiên nói:
“Một ngày thì một ngày, tôi đồng ý”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!