Chương 221
Lâm Hàn liếc nhìn Hạ Tiến Trung, thờ ơ nói:
“Có thể trả lại bằng tốt nghiệp cho Từ Dung chưa?”
“Vâng, vâng, dĩ nhiên sẽ trả!”
Hạ Tiến Trung lập tức nói, ông ta đứng dậy chạy tới kéo ngăn tủ bàn làm việc lấy bằng tốt nghiệp ra đưa tới trước mặt Từ Dung.
“Em Từ Dung, đây là bằng tốt nghiệp của em!”
“Bằng tốt nghiệp?”
Ánh mắt Từ Dung sáng lên, dè dặt nhận lấy mở ra nhìn, đúng là bằng tốt nghiệp của cô ấy rồi.
“Có thể hủy bỏ chính sách đôi bạn cùng tiến không?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Ơ…”
Sắc mặt Hạ Tiến Trung liền thay đổi: “Cậu Lâm chuyện này tôi cũng không quyết định được! Cần phải thông qua hiệu trưởng Trịnh!”
Hạ Tiến Trung nhìn về phía Trịnh Hạo.
“Đương nhiên có thể hủy bỏ!”
Trịnh Hạo lập tức lên tiếng, đùa à, người đứng đầu hệ thống giáo dục cũng đã tới, chính sách này nhất định là phải hủy bỏ.
Không hủy bỏ, cái ghế hiệu trưởng của ông ta cũng khỏi ngồi nữa.
Lâm Hàn gật đầu: “Tôi đề nghị mấy người làm một cuộc điều tra, tra xét cho rõ đám du học sinh người da đen kia đến Hoa Hạ du học với mục đích gì, để học tập và tìm hiểu văn hóa Hoa Hạ hay là có ý đồ gì khác”.
“Yên tâm, chúng tôi nhất định tra xét từng người một! Chỉ cần du học sinh người da đen nào có ý đồ xấu, tất cả sẽ bị trục xuất về nước!”
Trịnh Hạo giật bắn cả người, lập tức đồng ý.
Lâm Hàn gật đầu cũng không nói gì thêm, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng.
Chuyện này đã dàn xếp xong xuôi rồi.
“Cậu Lâm!”
Từ Dung và Ngô Hùng đồng thanh gọi theo Lâm Hàn.
Ra khỏi văn phòng, Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho ông Vân:
“Alo, ông Vân à, về chuyện thảm họa khai thác mỏ vàng ở châu Phi, ông bảo các tầng lớp cấp cao trong gia tộc điều tra kỹ lại, chắc hẳn là do người của bộ lạc châu Phi cố ý tạo ra để nhằm lừa tiền bồi thường”.
“Cái gì? Chuyện lại như thế à!”
Giọng ông Vân ở đầu dây bên kia khẽ biến, bởi vì thảm họa khai thác kia mà nhà họ Lâm phải bồi thường mấy tỉ đô la.
Ông ấy không ngờ đến, đằng sau chuyện này còn có bàn tay gây nên tội ác.
“Cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ cử người đi điều tra rõ. Nếu thật sự có người đứng sau giật dây, với năng lực tình báo hùng mạnh của nhà họ Lâm, chỉ cần có hướng đi thì không bao lâu nữa cũng sẽ có kết quả”, ông Vân nghiêm nghị nói.
“Ừ”.
Lâm Hàn cúp điện thoại.
Lúc này, Ngô Hùng và Từ Dung cũng đã đuổi kịp.
“Cậu Lâm, cùng đi ăn cơm trưa nhé!”, Ngô Hùng tươi cười nói: “Cậu đã cống hiến quá nhiều cho ngành giáo dục thành phố Đông Hải của chúng ta, các cán bộ trong hệ thống giáo dục đều muốn gặp gỡ cậu, để còn cảm ơn tình cảm to lớn của cậu nữa!”
Nghe thế, Từ Dung nhìn Lâm Hàn với ánh mắt nghi hoặc, Lâm Hàn đã làm gì mà giám đốc Ngô lại bày tỏ đến vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!