Chương 208
“Dương Cảnh Đào đối xử như thế với tôi, tôi không đuổi ông ta ra khỏi biệt thự đã là tận tình tận nghĩa rồi!”
Lời nói này khiến Dương Duyệt há hốc mồm, kinh ngạc thất thần.
Cô ta không ngờ, thằng ngốc này lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế.
“Lâm Hàn, mày muốn vùng lên à? Thằng vô dụng như mày, dám nói bố như thế!”, Dương Duyệt hét lên.
“Đợi bố tỉnh lại, có tin…”
“Ự ự…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị chặn lại, giọng nói tắc nghẹn trong cổ họng.
Chỉ thấy Lâm Hàn giơ tay trái lên, ngón tay cắm vào họng của Dương Duyệt, nhấc bổng cô ta lên như một con gà!
“Khụ khụ khụ… thả tao ra… thằng vô dụng như mày… ngu đần…”
Dương Duyệt không ngừng vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì.
Lúc này, cô ta nhìn thấy ánh mắt vô tình trên gương mặt của anh.
Ánh mắt này, lạnh lẽo như băng, mang theo vẻ chết chóc, chỉ nhìn một cái đã khiến Dương Duyệt cảm thấy mình đang bị một con quái thú đáng sợ nhìn chằm chằm, sau lưng chợt ướt sũng mồ hôi.
“Ánh mắt thật đáng sợ…”
Dương Duyệt bị dọa sợ tới mức không dám nói nữa.
“Dương Duyệt, có một số chuyện, tôi biết nhưng tôi không nói, vì tôi lười tính toán, dù sao là người một nhà, tránh làm tổn thương đến không khí yên bình trong nhà”, Lâm Hàn nhếch mép lên cười. Nụ cười này còn mang theo vẻ tàn nhẫn, vô tình:
“Nhưng, sự nhẫn nại của Lâm Hàn tôi có hạn. Tôi cảnh cáo chị và cả người chồng Triệu Tứ Hải của chị. Nếu như vượt quá giới hạn, phạm vào nguyên tắc của tôi thì tôi… sẽ giết người!”
Tôi sẽ giết người!
Nghe thấy bốn chữ này, con mắt Dương Duyệt trợn lên, sợ tới mức toàn thân không ngừng run rẩy.
Tách tách tách…
Dường như có chất lỏng nào đó chảy ra, một mùi khai tràn đầy phòng bệnh.
Cô ta bị dọa sợ tè ra quần.
Lý Cường cau mày, đưa tay bịt mũi.
Ánh mắt Dương Lệ cũng lóe lên, không ngờ chị cả sẽ tè dầm trước mặt mọi người.
Bụp!
Lâm Hàn vung tay trái, cả người Dương Duyệt đập vào tường.
Ọe!
Cô ta bị chấn động mạnh ở phổi, phụt ra một ngụm máu tươi, cảm thấy xương cốt toàn thân bị va đập muốn rụng rời, vô cùng đau đớn.
“Khụ khụ khụ… Lâm Hàn… mày đánh phụ nữ! Mày có còn là đàn ông không?!”
Dương Duyệt ho ra máu, đôi mắt độc ác hung hăng nhìn Lâm Hàn.
Nhưng cả người cô ta vẫn không ngừng run rẩy, run rẩy vì sợ hãi.
Khi Lâm Hàn nói bốn chữ “tôi sẽ giết người”, Dương Duyệt thực sự cảm thấy toàn thân bị bao vây bởi một luồng hơi thở chết chóc.
Cảm giác đó lạnh lẽo, tối tăm, khiến cô ta sợ hãi theo bản năng, toàn thân mềm nhũn, run lên, sợ đến mức máu đông lại.
Cô ta không nghi ngờ lời nói của Lâm Hàn.
Nếu động vào nguyên tắc của anh, Lâm Hàn thật sự sẽ giết người!
“Phụ nữ?”, Lâm Hàn liếc nhìn Dương Duyệt nói: “Người tôi đánh không phải là phụ nữ mà là một con mụ điêu ngoa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!