Sau khi nói xong, Vương Vi Dân thành tâm thành ý cúi đầu với Lâm Hàn.
“Chuyện thứ hai là những dự án này là thành tích lớn nhất của Vương Vi Dân tôi trên cương vị giám đốc sở y tế trong suốt mười năm qua. Ngay cả lãnh đạo bên trên cũng rất coi trọng dự án này. Vừa hay năm nay tổ chức bầu cử chủ tịch thành phố, chủ tịch hiện tại sắp đến thủ đô để nhậm chức, thành phố sẽ bắt đầu bầu chọn chủ tịch kế nhiệm”.
“Vương Vi Dân tôi vì thành tích lần này hiện đang là ứng cử viên nặng ký nhất cho vị trí chủ tịch kế nhiệm. Hôm nay trong cuộc họp báo cáo công việc, chủ tịch hiện tại đã khen ngợi tôi và lấp lửng chỉ ra là ông ấy ủng hộ tôi ngồi lên vị trí chủ tịch”.
Nói đến đây, Vương Vi Dân đột nhiên bật khóc, vô cùng xúc động:
“Cậu Lâm, tất cả chuyện này đều là nhờ vào công của cậu! Cậu cũng biết đấy, chức giám đốc sở y tế này của tôi, tuy rằng có chức đấy, nhưng vốn dĩ chẳng có bao nhiêu quyền hạn. Đứng trước những giám đốc sở cùng bậc như sở công thương, sở đất đai và ủy ban cải cách và phát triển tôi đều phải cúi đầu!”
“Tôi làm công chức suốt 40 năm trời, vốn nghĩ rằng cả đời này nhiều nhất thì cũng chỉ có thể leo lên được một trong những vị trí quyền lực trung tâm của thành phố Đông Hải mà thôi. Nhưng hai ngày nữa thôi, khi cuộc họp bầu cử người kế nhiệm được tổ chức, tôi sẽ được cá chép hóa rồng, trực tiếp trở thành chủ tịch thành phố! Công ơn trọng dụng và dìu dắt này của cậu Lâm, tôi thật sự không biết lấy gì để báo đáp”.
“Không có gì, đối với tôi mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa trước đây chú đã từng giúp tôi, chuyện này coi như tôi trả nợ cho chú”, Lâm Hàn nhẹ nhàng nói:
“Có điều sau khi nhậm chức thì chú phải làm nhiều việc tốt hơn cho dân. Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng lớn”.
“Cậu Lâm yên tâm, tôi hiểu điều này! Vương Vi Dân tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình vì người dân thành phố Đông Hải!”
Vương Vi Dân ưỡn thẳng người lên bảo đảm.
Lâm Hàn gật đầu: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi”, Vương Vi Dân lắc đầu: “Tôi tới để báo cáo với cậu Lâm hai việc này. Đương nhiên, nếu cậu Lâm có dặn dò gì thì cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ làm được”.
“Tôi chỉ dặn chú một điều thôi, làm việc cho tốt”, Lâm Hàn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
“Ừm, tôi buồn ngủ rồi, phải đi nghỉ đã”.
“Vậy thì tôi không quấy rầy cậu nữa!”
Lâm Hàn về phòng ngủ, Vương Vi Dân xuống lầu đi ra khỏi nhà.
“Giám đốc Vương, nhanh vậy đã bàn xong rồi à!”, Dương Cảnh Đào cười nói:
“Bàn chuyện với Tiểu Lệ thế nào? Con gái tôi vốn được chiều chuộng từ bé, tính tình có chút ngang bướng. Nó có nói điều gì sai thì anh cũng đừng chấp nó”.
Vương Vi Dân sững lại một giây, nói: “Bàn chuyện rất tốt, anh Dương, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước!”
“Vâng!”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng hét:
“Thằng Lâm Hàn vô dụng này, giám đốc Vương phải đi rồi còn không mau xuống tiễn, tên nhóc này, chút phép lịch sự tối thiểu cũng không biết sao?”
Mặc dù là hét lên, âm thanh rất lớn, nhưng đáp lại là một khoảng im ắng, không ai để ý tới ông ta, điều này khiến Dương Cảnh Đào có chút xấu hổ:
“Giám đốc Vương, anh đừng để ý, con rể này của tôi không hiểu phép tắc, anh cũng không phải là không biết!”
“Không sao không sao, tôi đi trước đã! Để cho cậu Lâm ngủ, không cần tiễn tôi đâu!”
Vương Vi Dân giật giật mí mắt, nhanh chóng rời đi.
Ông ta sợ ở lại lâu hơn thì không chừng sẽ lộ mất.
“Giám đốc Vương, để tôi tiễn anh!”
Dương Cảnh Đào tiễn Vương Vi Dân tới bên ngoài biệt thự, đợi xe rời đi mới quay trở về nhà.
Sắc mặt ông ta lạnh băng:
“Hừm, cái tên vô dụng này chỉ biết làm mất mặt mình, còn là trước giám đốc Vương nữa chứ! Quan trọng là không biết nó ăn cắp đồ ăn thừa ở nhà hàng cao cấp nào đem về đây nữa, nhân phẩm quá có vấn đề!”
Dương Cảnh Đào thậm chí còn không để ý rằng ông ta ăn “đồ ăn thừa” đó còn nhiều hơn cả Vương Vi Dân.
“Hả, cái gì thế này?”
Đột nhiên, Dương Cảnh Đào nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, là do Lâm Phàm mang về.
Ông ta cầm chiếc hộp nhỏ lên mở ra, bên trong có một con rồng vàng năm móng sống động y như thật, dưới ánh đèn chùm lấp lánh, vô cùng bắt mắt.
“Cái này được chạm khắc từ củ cà rốt sao? Tay nghề cũng không tồi. Giống y như thật vậy. Chắc là khắc bằng máy chứ không phải khắc thủ công, vài chục tệ là mua được rồi”, Dương Cảnh Đào tò mò nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt chế giễu:
“Thứ này có tác dụng gì nhỉ? Phía trên còn phủ một lớp bột huỳnh quang sáng lấp lánh như vậy”.
Vừa nói ông ta vừa đưa ngón tay sờ sờ vào con rồng vàng, sau đó nhìn ngón tay mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
Dương Cảnh Đào giọng run run và sắc mặc đầy kinh ngạc:
“Trên này lại phủ đầy bột vàng!”
Dương Cảnh Đào ngày nào cũng ôm trâu vàng ngủ, nhìn một phát là biết ngay lớp trên là vàng.
“Cái này đáng giá biết bao nhiêu là tiền! Không lẽ có người nào tặng cho Tiểu Lệ, vừa hay để ở chỗ Lâm Hàn trước!”
Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn quanh: “Không quản nữa, đồ của Tiểu Lệ chính là đồ của mình, đem về phòng mình trước rồi tính tiếp!”
“Một con rồng vàng năm móng và một con trâu vàng, chậc chậc chậc, thật là xứng đôi vừa lứa!”
Nghĩ vậy, Dương Cảnh Đào cầm chiếc hộp nhỏ lên và chạy về phía phòng mình.
…
Hôm sau, Lâm Hàn thức dậy, đang ăn đồ ăn sáng mà dì Hà chuẩn bị sẵn.
Ding Dong!
Điện thoại anh báo tin nhắn đến.
Anh cầm lên xem, là một khoản tiền chuyển đến, 50 ngàn tệ.
Người chuyển là Hàn Hinh Nhi.
“Lâm Hàn, qua một tuần nữa là sinh nhật tôi. Lúc đó, bố tôi sẽ mời toàn bộ giới viên chức thành phố Đông Hải, doanh nghiệp cùng những người đứng đầu các ngành nghề đến tham gia tiệc sinh nhật của tôi. Tất nhiên, trong đó cũng có rất nhiều kẻ theo đuổi tôi”.
“Đến lúc đó, anh lấy 50 ngàn tệ này đi mua quà cho tôi. Nhớ chọn loại đắt tiền! Đừng để những kẻ theo đuổi tôi qua mặt!”
Lâm Hàn xác nhận nhận tiền, trả lời:
“Được, tôi biết rồi”.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, những kẻ theo đuổi Hàn Hinh Nhi, đều có gia tài kếch xù.
Bọn họ nếu muốn tặng quà cho nữ thần, giá sẽ thấp hơn 50 ngàn tệ sao?
50 ngàn tệ này, rõ ràng là không đủ!
Lúc này Hàn Hinh Nhi lại nhắn đến:
“Lâm Hàn, đây là một trận chiến khó khăn. Người làm bạn trai đỡ đạn như anh, nhất định phải giúp tôi đỡ được! Việc này xong rồi, tôi gửi thêm anh 50 ngàn tệ nữa coi như phần thưởng.”
Lâm Hàn sờ sờ cằm, anh nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
“Yên tâm, tôi sẽ thay cô đỡ đạn.”
Đỡ xong bữa tiệc sinh nhật này là có tiền thưởng 50 ngàn tệ, sao lại không làm cơ chứ?
Lâm Hàn tuy không thiếu tiền, nhưng tiền dâng đến ngay trước mặt, sao có thể không nhận được.
“Ừ vậy được, vậy mấy ngày nay anh lo chuẩn bị nha!”, Hàn Hinh Nhi đáp, sau đó là một biểu cảm cười toe toét kèm theo.
“Được thôi”.
Trả lời tin nhắn xong, Lâm Hàn tiếp tục ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!