Chương 1294
Dù Lâm Hàn từng gặp được rất nhiều người đẹp, tự thấy bản thân mình cũng có kinh nghiệm nhưng sự thật là dáng người Lam Tư Vũ quá bốc lửa, đổi thành người đàn ông khác chắc đã không kiềm lòng được.
Lam Tư Vũ nhận thấy ánh mắt của Lâm Hàn thì cảm thấy hơi khó chịu, người đàn ông từng nhìn cô ta với ánh mắt đánh giá thế này trên mộ đều xanh cỏ hết rồi.
Lâm Hàn chuyển tầm mắt, nói với cao thủ nhà họ Lâm: “Giao cho tôi đi, các người ra ngoài chờ, chưa được sự cho phép của tôi thì không được vào, cũng không được phép cho bất kỳ ai bước vào, đừng làm hỏng “chuyện tốt” của tôi, rõ chưa?”
Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm không hề do dự, gật đầu đáp: “Rõ, thưa cậu Lâm”.
Sau đó, Lâm Hàn trực tiếp đi về phía trước, bế Lam Tư Vũ lên đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Lâm Hàn trực tiếp đóng cửa phòng lại, sau đó về cạnh giường.
Nửa đêm.
Khách sạn Song Mộc, trong phòng của Lam Tư Vũ.
Lâm Hàn ôm lấy Lam Tư Vũ đang bị trói chặt. Trong phòng chỉ có hai người là Lâm Hàn và Lam Tư Vũ, bên ngoài tuy có mười mấy người canh gác của nhà họ Lâm nhưng chưa có sự cho phép của Lâm Hàn thì không ai được vào.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra!”, Lam Tư Vũ gào lên giãy giụa.
Nhưng cả người cô ta bị trói chặt, sức của Lâm Hàn cũng chẳng phải dạng xoàng, sao có thể dễ dàng giãy giụa được chứ,
“Là cô nói đó!”
Lâm Hàn cười, sau đó quẳng Lam Tâm Vũ xuống giường.
Lam Tư Vũ xoay người, dùng ánh mắt tức giận nhìn Lâm Hàn, trông thấy ánh mắt gian gian của Lâm Hàn, trong lòng cô ta không khỏi hoảng loạn.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, giọng nói của Lam Tư Vũ nhỏ lại, dường như sợ chọc giận Lâm Hàn.
Lâm Hàn vẫn chỉ cười, nói: “Còn muốn làm gì được? Chuyện một người đàn ông muốn làm, chắc chắn cô cũng biết mà!”
Nghe thấy vậy, Lam Tư Vũ vô cùng hoang mang, trước đây Lâm Hàn chỉ không cho phép cô ta rời đi nhưng cũng chẳng đụng tới cô ta nên Lam Tư Vũ từng nghĩ anh không phải loại người xấu xa gì. Ai ngờ rằng, hôm nay Lâm Hàn lại dám vô liêm sỉ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Lam Tư Vũ bỗng sốt ruột, vội vã vùng vẫy nhưng ngoại trừ khiến dây trói trở nên chặt hơn thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Lúc này, Lâm Hàn ngồi xuống, ngồi ngay bên cạnh Lam Tư Vũ, thậm chí còn sát rạt vào người cô ta.
Lâm Hàn vuốt ve khuôn mặt của Lam Tư Vũ, sự mướt tay này đúng là khiến Lâm Hàn muốn phạm tội, có điều Lâm Hàn vẫn cố gắng nín nhịn.
“Có hai lựa chọn”, đột nhiên Lâm Hàn bình thản nói: “Một là cô nói cho tôi biết tất cả những gì tôi muốn biết, hai là tôi sẽ làm chuyện mà mọi thằng đàn ông đều muốn làm”.
Nói rồi, Lâm Hàn cúi xuống nhìn Lam Tư Vũ.
Lam Tư Vũ đứng hình một lát, không biết có nên nói hay không, cô ta nhìn Lâm Hàn đầy do dự.
Lâm Hàn không định cho Lam Tư Vũ nhiều thời gian suy nghĩ, tay anh đã rời khỏi khuôn mặt của cô ta, mò xuống dưới, lướt qua xương quai xanh của Lam Tư Vũ, và tiếp tục đi xuống.
Lam Tư Vũ lập tức hoảng loạn, không còn chịu được nữa, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, anh muốn biết cái gì tôi đều nói hết, vậy là được chứ gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!