Chương 1577
“Các người là ai?” Hà Xán sửng sốt.
“Người của nhà họ Hồ. Trình Kiêu đánh ngất hai người đó rồi nhìn Hồ Phi ở trong góc.
Hồ Phi thầm mắng một tiếng, lập tức rời đi.
Hà Xán sợ hãi nói: “Tôi đã đoán được người của nhà họ Hồ sẽ ra tay với tôi, nhưng không ngờ bọn họ lại điên cuồng đến mức này, ban ngày ban mặt mà cũng dám ra tay!”
Trình Kiêu nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Lần này coi như anh may mắn gặp được tôi, nếu muốn giữ được mạng sống thì tôi khuyên anh tạm thời hãy rời khỏi nhà một thời gian.”
Cuối cùng Hà Xán cũng bắt đầu nghiêm túc với những lời Trình Kiêu nói: “Tôi sẽ cân nhắc.”
“Cảm ơn anh!”
Trình Kiêu quay người rời đi, chỉ hy vọng lần ra tay này có thể thay đổi được số phận của anh ta.
Bên phía võ đài, Bạch Hạc đại sư đã thua, chán nản tuyệt vọng bước xuống võ đài, ngồi bên cạnh Y Doãn “Không ngờ ông ta lại là Tông Sư!” Bạch Hạc đại sư ngạc nhiên cảm thán: “Ông Y, tôi đã phụ sự kỳ vọng của ông!”
Y Doãn nói: “Thắng bại là chuyện thường tình, Bạch Hạc đại sư: đã làm hết sức mình rồi.”
Ông Kỳ đứng trên võ đài, không đi xuống.
Ngạo Trường Không đắc ý chắp tay cười với Y Doãn: “Y Doãn, bên ông nhường rồi”
“Dám chơi dám chịu!” Y Doãn nghiêm túc nói.
Ngạo Trường Không cười quỷ dị, bỗng nói tiếp: “Y Doãn, thành phố Tam Dương của ông thuộc về tôi nhé!”
Y Doãn biến sắc, thành phố Tam Dương là một trong những huyết mạch kinh tế của ông ta, một phần tư sản nghiệp của ông ta ở đó, không ngờ lại bị Ngạo Trường Nhưng Y Doãn không sợ, vì ông ta vẫn còn Trình Kiêu áp chế.
“Cậu Trình, lần này sợ là phải nhờ cậu ra tay rồi.” Y Doãn nói.
Nhưng không thấy Trình Kiêu trả lời.
Y Doãn quay đầu lại nhìn, kinh ngạc hô lên: “Cậu Trình đâu?”
Y Linh đáp: “Trình Kiêu vừa ra ngoài rồi, con cũng không biết cậu ấy đi đâu nữa.”
“Sao… Sao cậu ấy lại đi vào lúc này chứ?” Y Doãn cười khổ: “Cậu ấy có nói khi nào quay lại không?”
Y Linh lắc đầu: “Chắc sẽ sớm thôi.”
Y Doãn nói: “Nhưng bây giờ Ngạo Trường Không đã thách thức ba rồi. Nếu cậu Trình không xuất hiện thì chúng ta không còn ai có thể lên đài được nữa “
Y Linh cau mày: “Vậy phải làm sao? Để con gọi thử cho Trình Kiêu”