Chương 1268
Người đàn ông mặc áo choàng đen bỗng nhiên lại động, giống như là yêu ma lập tức đến bên cạnh Lâm Ngọc, một bàn tay hướng để chiếc cổ trắng ngần của Lâm Ngọc.
“Dừng tay!”
Mạc Vũ hét to một tiếng thảm thiết, lại lần nữa đứng ở trước mặt Lâm Ngọc, trên mặt kiên quyết nhìn chằm chăm vào người đàn ông áo đen.
“Nếu anh dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!”
“Tôi nói được làm được, nếu không tin anh có thể thử xem.”
Lâm Ngọc vô cùng cảm động, vẻ mặt bi thương nói: “Mạc Vũ, đừng như thế! Đừng quan tâm đến tôi, cô mau đi đi!”
Mạc Vũ nhìn Lâm Ngọc, khẽ cười nói: “Yên tâm đi, tôi vấn còn tác dụng đối với y nên y còn chưa nỡ để tôi chết đâu!”
“Anh hãy nghĩ cho kỹ đi, xem thử người bình thường quan trọng hay là người kế thừa Hắc Vu Giáo quan trọng! Chỉ cần anh thả cô ấy đi, tôi đảm bảo cô ấy sẽ không tiết lộ nửa chữ chuyện của hôm nay!” Mạc Vũ quả quyết nói, không chừa lại bất kỳ chỗ nào để thương lượng.
Người đàn ông áo đen nhìn Mạc Vũ, rốt cuộc hẳn ta vẫn không ra tay với Lâm Ngọc.
“Cô đã thành công chọc giận tôi rồi đấy.”
“Cô sẽ hối hận về những gì cô đã làm ngày hôm nay.”
Nói xong không đợi Mạc Vũ trả lời, anh ta đã dứt khoát kéo Mạc Vũ lao ra khỏi phòng “Mạc Vũ!”
Lâm Ngọc đuổi theo hai bước, cánh cửa tự động đóng sầm lại, khóa chặt cô ở bên trong Căn phòng đột ngột chìm vào trong bóng tối, Mạc Vũ bị bắt đi chỉ còn lại một mình Lâm Ngọc cô đơn lẻ loi ở lại.
Những loại cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, bất an, cô đơn, lạnh lẽo giống như một cơn ác ma khổng lồ nuốt chửng lấy Lâm Ngọc trong nháy mắt.
Dù sao Lâm Ngọc cũng chỉ là một người bình thường, dù có kiên cường đến đâu cũng chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, cô run lẩy bẩy ôm lấy cơ thể cuộn mình trong góc phòng.
Trình Kiêu và Tô Lương Tử tìm thấy doanh trại của các quan binh dưới chân núi, họ nhìn thấy ba mẹ già mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt trong doanh trại, và còn có cả Giang Thượng Minh.
“Trình Kiêu, cậu rốt cục cũng tới rồi!” Trình Đông Hoa thở phào nhẹ nhõm.