Chương 1184
Tô Ngạn Ninh ở bên cạnh tiếp lời: “Thật ra bữa tiệc mừng này chính là nơi để người ta khoe khoang! Họ khoe gì ư? Đương nhiên là khoe mạng lưới quan hệ đó!”
“Mọi người tụ tập lại rồi so xem ai có nhiều mối quan hệ hơn, ai quen biết nhiều hơn, ai nhiều hơn thì sang năm sẽ được Chủ tịch huyện để mắt!”
Ánh mắt Trình Kiêu trở nên lạnh lùng, không ngờ lại có thứ tiệc tùng thế này, chẳng trách trông sắc mặt ba anh cực kì rầu rĩ.
Theo sự hiểu biết của Trình Kiêu về Trình Đông Hoa, trong lúc nhậm chức, ông luôn là một người thanh liêm ngay thẳng, việc gì cũng xử lí như việc công. Người như ông đúng là một người tốt biết yêu thương dân chúng, nhưng cũng là một người cô đơn, không thể nào có nhiều mối quan hệ được.
Tiệc mừng trong mắt người khác lại là bữa tiệc sỉ nhục đối với Trình Đông Hoa.
Nghĩ đến chuyện ba mình phải chịu cảnh đó nhiều năm như thế, trong lòng Trình Kiêu thấy rất lạnh lẽo, anh cảm thấy không đáng cho ba mình.
“Mục Tranh, anh giúp tôi chuyện này nhé, tôi muốn tham gia bữa tiệc đó.” Trình Kiêu nhìn Mục Tranh và nói.
“Chuyện này thì dễ. Mai anh cứ đi với chúng tôi là được.” Nhà họ Mục cũng là một trong những nhà được mời, thế nên anh ta chỉ cần dẫn Trình Kiêu theo là được, chứ có gì mà giúp với chả không giúp.
“Được!” Trình Kiêu gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Đã biết nguyên nhân khiến Trình Đông Hoa phiền muộn nên Trình Kiêu tạm gác chuyện bữa tiệc đó sang một bên, sau đó anh nhìn Mạc Vũ.
Kiếp trước, Mạc Vũ tự dưng biết mất, đám Trình Kiêu tìm cô ta rất lâu nhưng vẫn không tìm được.
Trình Kiêu đoán chắc là cô ta đã gặp vấn đề gì đó.
Hiện tại Trình Kiêu chỉ nhìn ra Mạc Vũ có tu vi, nhưng anh không biết là cô ta tu luyện võ đạo hay là tu luyện thứ gì khác, thế nên anh không thể nào xác định thân phận của Mạc Vũ được.
Hơn nữa, đối với Mạc Vũ mà nói thì bây giờ Trình Kiêu chỉ là một người lạ mới gặp mặt một lần. Nếu Trình Kiêu nhiệt tình quá thì sẽ gây ra tình trạng rút dây động dừng, khiến Mạc Vũ sinh lòng đề phòng.
Trình Kiêu cầm ly rượu lên và mỉm cười nói: “Tuy tôi mới gặp mọi người lần đầu thôi, nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, hay là chúng ta kết bạn với nhau nhé?”
Mục Tranh lập tức giơ ly rượu lên và vui vẻ nói: “Được luôn, tôi cũng muốn thế!”
Tô Ngạn Ninh cũng mỉm cười nâng ly: “Ý này hay đấy, tôi thấy mình và cậu em Trình đây cũng ăn ý lắm. Sau khi uống cạn ly rượu này, chúng ta chính là bạn bè của nhau.”