Nhìn thấy người tới, Lâm Ngọc nhíu mày: “Cung Thế Huân, sao anh lại ở đây?”
Cung Thế Huân nở nụ cười xấu xa: “Cô Lâm có thể tới, đương nhiên tôi cũng có thể tới”
Lâm Ngọc mỉm cười lạnh lùng: "Tôi đến là để cảm ơn Trình đại sư, anh đến đây làm gì?”
“Chúng tôi ngưỡng mộ uy danh của Trình đại sư, đến đây thăm hỏi Trình đại sư!” Cung Thế Huân nói.
“Vậy tôi không vướng chân cậu cả Cung nữa, xin cứ tự nhiên!” Lâm Ngọc hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng, cô vô cùng chán ghét Cung Thế Huân.
Trên mặt Cung Thế Huân lộ vẻ u ám, nhưng cũng không nổi nóng, cười khẩy hai tiếng: “Cô Lâm đúng là tuyệt tình, vừa gặp mặt trò chuyện hai câu mà đã muốn đuổi tôi đi rồi!”
“Cô Lâm làm như vậy, có vẻ qua cầu rút ván hơi sớm rồi!”
“Lúc trước cần đến nhà họ Cung tôi, cô Lâm nhiệt tình với tôi như vậy! Dáng vẻ lẳng lơ vào tận xương tủy kia khiến tôi bây giờ vẫn nhớ mãi không quên!” Cung Thế Huân nheo mắt, lộ vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.
Sắc mặt Lâm Ngọc hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng quát một tiếng: “Cung Thế Huân, anh bớt đổi trắng thay đen đi! Lần trước tôi nhìn ra suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng anh, đã nghiêm khắc cảnh báo anh rồi, không ngờ anh vẫn không biết hối cải như vậy.
“Tôi nói rõ ràng cho anh biết, thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu của anh lại rồi cút đi thật xa, đừng để tôi nhìn thấy anh!”
Cung Thế Huân cười lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm, sắc mặt dữ tợn, đi đến gần Lâm Ngọc.
“Cô bớt giả vẻ trong sạch trước mặt tôi! Cô là cái thá gì! Cũng chỉ là một con chó cái Vương Đỗ Lan nuôi mà thôi, cậu chủ tôi coi trọng cô là phúc phận tu luyện tám đời của
Cô!"
Nói xong, Cung Thế Huân bắt lấy cánh tay Lâm Ngọc.
Bop!
Một cái tát vang dội!
Cung Thế Huân chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe bóng đen, cả người bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, bên trong xen lẫn mười mấy cái răng.
Một cái tát này của Trình Kiêu thật hung ác, nếu như không phải kiêng kị trong đại sảnh có rất nhiều người, vừa rồi Trình Kiêu đã dứt khoát giết chết Cung Thế Huân.
“Cậu chủ!” Người đàn ông trung niên sau lưng Cung Thế Huân biến sắc, khiếp sợ hô lên một tiếng, bước nhanh đến bên người Cung Thế Huân, đỡ anh ta dậy, trên mặt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.
Vậy mà ông ta lại không nhìn rõ cái tát vừa rồi của Trình Kiêu, đây không phải tốc độ người bình thường có thể nắm giữ.
Cả đầu Cung Thế Huân ong ong ù ù, đầu choáng mắt hoa, cái tát kia của Trình Kiêu gần như đánh cho anh ta bị chấn động não nhẹ.
Lâm Ngọc hơi lo lắng nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sẽ không đánh chết anh ta đấy chứ?”
Sắc mặt Trình Kiêu lạnh lùng, thản nhiên nói: “Yên tâm, không chết được.
“Cảm ơn cậu, Trình Kiêu!” Tiếng nói của Lâm Ngọc nhẹ hệt như tiếng muỗi kêu.
Qua một lúc lâu, Cung Thế Huân mới hồi phục tinh thần. Chỉ vào Trình Kiêu chửi ầm lên: “Nhóc con, cậu dám đánh tôi! Cậu biết tôi là ai không? Tôi phải giết cậu, tôi phải giết cậu!”
Cung Thế Huân nói rồi xông lên, nhưng lại bị người đàn ông trung niên kia kéo lại.
“Cậu chủ, cậu không phải đối thủ của cậu ta! Cậu ta không phải người bình thường.” Người đàn ông trung niên nhỏ giọng thì thầm bên tai Cung Thế Huân.
Lúc này Cung Thế Huân mới yên tĩnh lại, lộ vẻ hiểm độc nhìn Trình Kiêu, giống như một con rắn độc, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người.
Thoáng chốc, động tĩnh bên này đã hấp dẫn rất nhiều người.
Những người đến đầu tiên là thanh niên trẻ, đặc biệt là nhóm nhỏ của Điền Thúy Thúy kia, vừa thấy Trình Kiêu xảy ra chuyện đã chạy nhanh đến.
Còn có một số nhân vật lớn cũng xúm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ Cung Thế Huân.
“Người kia là ai? Vậy mà lại bị Trình Kiêu đánh!” Điền Thúy Thúy như có điều suy nghĩ, hỏi.
Thẩm Dũng lắc đầu: “Trông không quen lắm, hình như không phải người của Hà Tây!”
B
Điền Thúy Thúy lại nhìn về phía đám người Trương Manh và Nghiêm Học Văn, tất cả bọn họ đều lắc đầu, xem ra thanh niên bị đánh này thật sự không phải người Hà Tây.
Trong những nhân vật lớn xung quanh kia cũng có người nhận ra Cung Thế Huân.
“Đây không phải cậu cả nhà họ Cung ở Tây Ninh sao? Sao cậu ta lại đến Hà Tây này!”
"Nhà họ Cung nào ở Tây Ninh? Nhà họ Cung bá chủ Tây Ninh kia sao?”
“Nói nhảm, ngoài bá chủ Tây Ninh ra thì ai dám tự xưng là nhà họ Cung!”
“Nhóc con này không phải chính là người thừa kế của nhà họ Cung ở Tây Ninh đấy chứ?”
“Ngoài cậu ta ra thì có thể là ai! Cậu ta chính là Cung Thế Huân, cậu cả nhà họ Cung ở Tây Ninh!”
Những lời bàn tán này dần dần truyền vào trong tai đám người Điền Thúy Thúy.
Sắc mặt Cầm Thú đi theo đám người Điền Thúy Thúy lập tức trở nên khó coi, nhà họ Cung ở Tây Ninh suýt nữa hại anh ta tan cửa nát nhà.
Người trước mắt này chính là cậu cả nhà họ Cung, chắc hẳn những người đến lần trước chính là thuộc hạ của anh ta!
Nhưng mà, Cầm Thú dám giận mà không dám nói, lần trước may mắn có Mã Tài ra mặt hỗ trợ, vậy mới khiến cho nhà họ Tần biến nguy thành an.
Lần này cậu cả nhà họ Cung đích thân đến đây, cho dù Cầm Thú căm giận cũng không dám làm gì anh ta, Cầm Thú không chịu đựng nổi lửa giận của nhà họ Cung.
Sắc mặt Điền Thúy Thúy bỗng trở nên vui vẻ: “Nhà họ Cung ở Tây Ninh! Đây chính là gia tộc lớn cùng cấp bậc với Lôi nữ vương và Trình đại sư!”
“Vừa rồi Trình Kiêu lại dám đánh cậu cả nhà họ Cung... cho dù người của tập đoàn Đông Vương, e rằng cũng không bảo vệ cậu ta được!”
Vương Vũ Hàm cũng mừng thầm trong lòng: “Trình Kiêu, vậy mà cậu đánh cậu cả nhà họ Cung! Ha ha, lần này tôi xem còn người nào có thể cứu cậu! Trừ phi Trình đại sư tự mình ra mặt bảo vệ cậu, nếu không cậu chắc chắn phải chết!”
Trên mặt đám người Trương Manh và Nghiêm Học Văn cũng tràn đầy vẻ không dám tin: “Cậu ta đánh cậu cả nhà họ Cung! Nhóc con này cũng biết cách gây tai họa quá rồi!”
Đối với bọn họ, thân phận cậu cả nhà họ Cung đủ để đánh đồng với Trình đại sư, Trình Kiêu chỉ là một tên nghèo hèn, cho dù quen biết người của tập đoàn Đông Vương cũng không cách nào chống lại cậu cả nhà họ Cung ở Tây Ninh!
Trình Kiêu dám đánh cậu cả Cung, đây không phải chính là tự tìm đường chết hay sao?
Tôn Mạc nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Trình Kiêu: “Trình Kiêu, anh ỷ vào mình có chút thực lực, đúng là ai cũng dám đánh! Nơi này là tiệc rượu của Trình đại sư, anh ngang nhiên ra tay ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ Trình đại sư tức giận?”
“Nếu như chọc giận Trình đại sư, chút thực lực này của anh, e rằng không bằng một ngón tay của Trình đại sư.
Cung Thế Huân dần bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Kiêu, hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”
Sắc mặt Trình Kiêu lạnh nhạt: “Anh không xứng được biết”
Cung Thế Huân tức đến tái xanh mặt mày: “Nhóc con, cậu ngông cuồng lắm! Ông Trần, giết cậu ta!”
Cung Thế Huân đã không nhịn được nữa rồi.
Người đàn ông trung niên kia gật đầu: “Vâng!”
“Nhóc con, đừng nói tôi ỷ lớn hiếp nhỏ, tôi nhường cậu ba chiêu!” Người đàn ông trung niên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Kiêu, giọng điệu kiêu căng ngạo
man.
“Không cần, ông chỉ có cơ hội đánh một chiêu, cố mà quý trọng nó đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.
“Ngông cuồng!” Ông Trần hét lớn, bộc phát ra khí thế, lại là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành.
Đám nhân vật nổi tiếng xung quanh kinh ngạc nhìn ông Trần, hoảng sợ nói: “Đây là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết!”
“Vậy mà nhà họ Cung lại phái một cao thủ bảo vệ cậu cả Cung, quả là giàu có hào sảng!” Có người hâm mộ nói.
“Nhóc con kia chết chắc rồi, không biết Trình đại sư có ra mặt cứu cậu ta hay không?”
Ông Trần vận chuyển chân khí toàn thân, sử dụng tất cả bản lĩnh, tung nắm đấm về phía Trình Kiêu.
Trình Kiêu căn bản không tránh không né, mọi người xung quanh thấy vậy đều cho rằng Trình Kiêu sợ choáng váng rồi.
Chờ đến khi nắm đấm của ông Trần sắp chạm vào người Trình Kiêu, lúc này, Trình Kiêu mới khẽ vỗ một phát.
Ầm!
Ông Trần bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đập nát một cái bàn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Cái gì!”
“Sao lại như vậy!”