“Không cần phải giải thích với cô... không cần phải giải thích với cô...
Điền Thúy Thúy sững sờ ngay tại chỗ!
Trong tai, trong đầu cứ luôn vang vọng câu nói này, hệt như sấm sét cuồn cuộn, đinh tai nhức óc!
Đám người Trương Manh cũng thầm giật mình, từ trước đến nay bọn họ chưa từng trông thấy dáng vẻ ngang ngược như vậy của Trình Kiêu!
Trong lúc nhất thời, ai nấy đều sững người ngay tại chỗ!
Lưu Tào Khang bên cạnh càng siết chặt nắm đấm hơn.
Trên người Trình Kiêu toát ra hơi thở mạnh mẽ khiến bóng mờ trong lòng anh ta lại càng lớn hơn.
Ánh mắt Tôn Mạc mang theo thương xót nhìn về phía Điền Thúy Thúy, cảm thấy cảnh ngộ Điền Thúy Thúy gặp phải giống với cô ta biết bao, thậm chí còn có loại cảm giác cảm thông lẫn nhau.
Lúc trước, Trình Kiêu cũng đối xử với cô ta như vậy.
Từ sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Trình Kiêu ở nhà họ Y, Tôn Mạc vô cùng hối hận. Nhưng mà, cô ta lại càng oán trách nhiều hơn.
Và tất nhiên, đối tượng oán trách chính là Trình Kiêu.
“Trình Kiêu à Trình Kiêu, cậu vẫn ngông cuồng, kiêu ngạo, không coi ai ra gì như vậy. Cậu coi mình giống như thần linh cao xa vời vợi, coi thường mấy người chúng tôi, thậm chí cậu còn chẳng thèm giải thích với mọi người.
“Nếu như cậu giải thích với mọi người, nói rõ thực lực của mình, sao những người này sẽ còn làm khó cậu?”
“Cậu dựa vào cái gì mà luôn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc? Cho dù thực lực của cậu cao cường, nhưng cậu phải biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, chẳng lẽ thực lực của cậu có thể vượt qua Trình đại sư?”
Cuối cùng Điền Thúy Thúy cũng lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức ngập tràn giận dữ và xấu hổ. Lại là câu nói này, giọng điệu giống vậy, thái độ giống vậy, tràn đầy khinh thường,
giống như đứng trước mặt anh, cô ta chỉ là con sâu cái kiến!
Điền Thúy Thúy cắn chặt hàm răng, đè nén lửa giận trong lòng, cười khẩy: “Trình Kiêu, cậu đừng dùng loại thái độ khinh thường chẳng thèm giải thích này lấy lệ cho qua, lúc trước tôi đã trải qua một lần rồi, bây giờ tuyệt đối sẽ không để trải qua lần thứ hai!”
“Cậu nói cậu không phải nhân viên phục vụ nơi này, vậy cậu nói đi, cậu được người nào mới tới?”
“Cho dù không phải Trình đại sư thì cũng phải có người nào đó chứ? Nói đi, tại sao không nói?”
Điền Thúy Thúy quyết tâm muốn vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu ở trước mặt mọi người, khiến Trình Kiêu mất hết thể diện.
Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Điền Thúy Thúy, mặc dù anh rất chán ghét người phụ nữ này, nhưng cho dù như thế nào, mọi người vẫn là bạn học, Trình Kiêu thật sự không cách nào xuống tay độc ác.
Nhưng mà, Điền Thúy Thúy cứ luôn tự tìm đường chết, nếu không cho cô ta nếm chút trừng phạt, e rằng cô ta sẽ còn lải nhải không thôi.
Điền Thúy Thúy nhìn Trình Kiêu im lặng không lên tiếng, còn tưởng rằng Trình Kiêu nói không nên lời, trong lòng âm thầm đắc ý.
“Đúng là buồn cười, thế mà vừa rồi tôi còn bị cậu hù dọa, thật sự tức chết tôi rồi, lần này tôi nhất định phải vạch trần lời nói dối của cậu, khiến cậu mất hết mặt mũi!”
Trình Kiêu lạnh nhạt nói ra: “Đây là cô tự chuốc lấy
Trình Kiêu đã quyết định cho Điền Thúy Thúy một bài học.
Nhưng mà, bỗng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Là tôi mời cậu ấy đến, các cô có ý kiến gì không?”
Lâm Ngọc mặc váy dài màu be, tóc dài búi lại, dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, trong tay cầm một chiếc ly đế cao chậm rãi đi đến.
Ánh mắt Trình Kiêu hơi dao động, hơi thở lạnh lẽo trên người lập tức tiêu tan.
“Không ngờ chị Lâm Ngọc cũng tới! Như vậy, có phải mẹ cũng tới rồi?” Trình Kiêu vội đưa mắt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của Vương Đỗ Lan.
Nhất thời, Trình Kiêu thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn bị mẹ phát hiện ra thân phận sớm như vậy.
Mặc dù đám người Điền Thúy Thúy không biết Lâm Ngọc, nhưng lại bị khí thế của cô áp đảo.
“Cô gái này thật xinh đẹp! Cô ta là ai?”
Sắc mặt Điền Thúy Thúy tràn đầy nghi ngờ, Tôn Mạc cũng lộ vẻ không hiểu gì cả.
Nhìn thấy Lâm Ngọc, ngay cả phụ nữ như các cô cũng phải ghen tỵ.
Nhưng mà, tổng bộ của tập đoàn Đông Vương ở Trung Châu, rất nhiều người ở Hà Tây đều không nhận ra Lâm Ngọc.
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, kinh ngạc hỏi ra: "Cô là trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương?”
Lâm Ngọc hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Dũng: “Cậu biết tôi?”
Nghe thấy Lâm Ngọc thừa nhận thân phận của mình, Thẩm Dũng nhất thời kích động không thôi.
“Ba tôi là Thẩm Ngọc Hồng, lần trước cửa hàng dưới trướng tập đoàn Đông Vương khai trương, cô đích thân đến cắt băng, tôi từng gặp cô rồi!”
Dưới trướng tập đoàn Đông Vương có rất nhiều cửa hàng khai trương, đều là Lâm Ngọc đi cắt băng, Lâm Ngọc rất xuất sắc, hơn nữa còn rất xinh đẹp, là một chị gái giỏi giang dịu dàng điển hình, rất dễ khiến người ta thương nhớ, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi hăng hái.
Nhưng mà đối với Lâm Ngọc, Thẩm Dũng cũng chỉ là một người bình thường, Lâm Ngọc căn bản không chú ý tới anh ta.
Vẫn may Lâm Ngọc còn nhớ Thẩm Ngọc Hồng, biết ông ta kinh doanh một khách sạn, cũng coi như có chút danh tiếng trong thế hệ này của Hà Tây.
“Hóa ra là cậu Thẩm, chào cậu!”
Lâm Ngọc khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Thẩm Dũng kích động không thôi, tập đoàn Đông Vương là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Trung Châu, nghiệp vụ đã phát triển ra mười tám thành phố Lĩnh Nam. So với con quái vật khổng lồ như tập đoàn Đông Vương, chút sản nghiệp nhà anh ta chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Còn Lâm Ngọc là trợ lý chủ tịch tập đoàn Đông Vương, chính là tâm phúc của quản lý cao cấp nhất tập đoàn Đông Vương, vậy mà bây giờ cô lại gọi anh ta là cậu Thẩm.
Điều này khiến Thẩm Dũng có cảm giác vừa mừng vừa lo.
“Trợ lý Lâm khách sáo rồi, tôi thì có là gì, vẫn hi vọng sau này cô quan tâm đến chuyện làm ăn nhà chúng tôi nhiều hơn. Ánh mắt Thẩm Dũng nóng rực, vô cùng si mê kiểu phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như Lâm Ngọc.
Nhưng mà Thẩm Dũng cũng tự hiểu lấy mình, biết người phụ nữ giống như Lâm Ngọc căn bản không phải người anh ta có thể mơ ước.
“Hóa ra là trợ lý Lâm của tập đoàn Đông Vương!”
“Nghe nói đây chính là quản lý cấp cao chỉ sau chủ tịch tập đoàn Đông Vương!”
Mấy người trong nhóm nhỏ đều lộ ra sắc mặt hoảng sợ!
Đám người Trương Manh và Nghiêm Học Văn đều từng nghe thấy tên tuổi của tập đoàn Đông Vương qua lời kể của người lớn trong nhà, biết đó là doanh nghiệp lớn mạnh mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Đám người Lưu Tào Khang lại càng không cần phải nói, chính là kiểu nghe nhiều nên thuộc hết sự tích của tập đoàn Đông Vương.
Hơn nữa gần đây tập đoàn Đông Vương phát triển mạnh mẽ, ngay cả tập đoàn Hoa An của nhà họ Tống cũng bị áp đảo, tất nhiên cái tên tập đoàn Đông Vương lại càng thêm vang dội.
Nhưng mà, Điền Thúy Thúy là con cái nhà bình thường, hoàn toàn không biết tên tuổi của tập đoàn Đông Vương.
“Anh Dũng, tập đoàn Đông Vương này lợi hại không? So với nhà các anh thì như thế nào?” Điền Thúy Thúy không biết sống chết, hỏi.
Ngay lập tức, nhóm người Trương Manh Vương Vũ Hàm, và nhóm người Lưu Tào Khang ở xung quanh đều nhìn Điền Thúy Thúy giống như đang nhìn một kẻ ngu.
Không hiểu biết đúng là nguồn gốc của tội lỗi!
Sắc mặt Thẩm Dũng đỏ lên, hận không thể lập tức rời xa Điền Thúy Thúy, phủi sạch quan hệ với người phụ nữ ngu xuẩn này, vờ như không hề quen biết cô ta.
Chút sản nghiệp nhà anh ta nào dám so sánh với tập đoàn Đông Vương? Đây không phải làm trò hề cho thiên hạ hay sao?
“Đừng nói nhảm, tập đoàn Đông Vương chính là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Trung Châu, cho dù tính ở toàn bộ Á tộc thì cũng có thể xếp trong hai mươi vị trí đầu, chút sản nghiệp nhà chúng tôi nào xứng được so sánh với tập đoàn Đông Vương?” Thẩm Dũng vội vàng nhỏ giọng trách móc.
Lúc này Điền Thúy Thúy mới coi như hiểu sơ sơ về tập đoàn Đông Vương.
Sau đó, Điền Thúy Thúy khiếp sợ rồi.
Sao Trình Kiêu lại có quan hệ với người của tập đoàn Đông Vương?
Anh và người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có quan hệ như thế nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!