Trịnh Dương cười khẩy nói: "Ồ, ngài muốn dùng thân phận Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc để đè ép tôi sao?
Ông Lưu chính trực nói: "Cho dù tôi là công dân cơ bản nhất của Á tộc, tôi cũng có quyền hỏi cậu câu này”
Trịnh Dương hừ lạnh một tiếng: "Đúng, không sai, ông có quyền hỏi. Nhưng tôi không biết, kết quả kiểm tra không phải chuyện ngày một ngày hai, chúng tôi cần có thời gian!"
Ông Lưu nhìn chằm chằm Trịnh Dương, tiếp tục hỏi: "Cần thời gian bao lâu?
“Tôi mới vừa nói không biết, ông bị điếc à?” Trịnh Dương mất kiên nhẫn rống lên.
Ông Lưu cũng không tức giận, nói tiếp: "Nếu cậu không biết cần thời gian bao lâu, vậy tôi sẽ phái người gửi kết quả kiểm tra của Viện nghiên cứu Hoa Thanh từ Thủ đô tới đây. Vậy cậu có thể xóa bỏ giấy niêm phong rồi đúng không?"
Viện nghiên cứu Hoa Thanh!
Đây là viện nghiên cứu có thẩm quyền nhất của Á tộc, chuyên dùng để kiểm tra dược phẩm chế tạo thuốc, ông ta nói vậy chẳng khác nào dùng súng phòng không để chống muỗi, dùng người tài không đúng chỗ.
Sắc mặt của Trịnh Dương đã thay đổi.
Với tư cách là Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc, đương nhiên ông ta có đủ quyền hạn để sử dụng Viện nghiên cứu Hoa Thanh.
Nếu như thật sự để ông lão đem kết quả kiểm tra tới trước mặt, như vậy thì ông ta bị động quá.
Trịnh Dương giễu cợt: "Giờ cái gì cũng có thể làm giả được. Nếu muốn làm giả kết quả kiểm tra thì quá dễ. Đương nhiên, tôi sẽ tin phục kết quả kiểm tra của Viện nghiên cứu Hoa Thanh, nhưng trừ khi người của Viện nghiên cứu Hoa Thanh kiểm tra trước mặt tôi. Nếu không, tôi sẽ không tin. "
Lưu Tử Hàm tức giận nói: "Ông biết Viện nghiên cứu Hoa Thanh ở xa tận Thủ Đô, làm sao có thể tận mắt kiểm tra được? Rõ ràng ông đang cố ý gây khó dễ!"
Trịnh Dương tự đắc cười: "Vậy thì tôi không thể góp sức được. Các người chờ hoặc là trở về đi!"
"Đồ vô liêm sỉ!"
Ông Lưu cuối cùng cũng bùng nổ.
Tiếng rống giận ấy, giống như tiếng rồng giận dữ khiến vương giả khóc chảy máu mắt.
“Cậu nhìn bốn chữ trên bức tường phía sau, rồi để tay lên ngực tự hỏi bản thân, cậu có xứng đáng với bốn chữ phía sau không?” Ông Lưu chỉ vào bức tường sau bàn làm việc của Trịnh Dương, giận dữ hét lên.
Trên bức tường trắng tinh, là hàng chữ đen trên nền trắng, bốn chữ lớn được viết bằng lối chữ khải, phụng sự việc công!
Mỗi một chữ đều lớn chừng một quả bóng rổ nhỏ, rất bắt mắt.
Mặt dày béo mập của Trịnh Dương cũng không nhìn được mà đỏ lên.
Bốn chữ đó giống như bốn miếng sắt nung đỏ, nướng cho cái mặt già nua của Trịnh Dương nóng bừng. Nhất là khi bốn chữ này lại được chỉ ra một cách quang minh chính đại bởi một lão nhân gia oai phong lẫm liệt như ông Lưu .
Việc này khiến Trịnh Dương cảm thấy chẳng khác nào bị ai đó chỉ thẳng mũi mà mắng chửi!
Phụng sự việc công! Treo sau một người như vậy, hehe, quả là châm chọc!
Ngay cả Yến Bắc Phi và Tống Hoa An cũng nhìn Trịnh Dương với ánh mắt khinh thường.
Trịnh Dương cố chấp phản bác: "Chính vì bốn chữ này nên tôi mới phong tỏa nhà hàng trực thuộc tập đoàn Đông Vương còn gì!"
"Họ tuyên truyền sai sự thật và hành nghề y mà không có giấy phép. Vì lợi nhuận, họ đã đặt tính mạng của người dân vào tình thế nguy hiểm. Tôi đã chống lại những lời đe dọa của họ và kiên quyết đợi cho đến khi có kết quả kiểm tra thì mới ngưng”.
"Nếu không, sau này, tất cả thương nhân đều sẽ giống như họ, đi theo đường ngang ngõ tắt, và cuối cùng người bị gài bẫy sẽ là những người dân thường!"
Vương Đỗ Lan, Lâm Ngọc, còn có Lưu Tử Hàm, tất cả đều đang run lên vì tức giận.
Vô sỉ, thật quá vô sỉ!
Trước đây họ chưa từng thấy một người nào vô liêm sỉ đến nhường này!
Ông ta đã thực sự đảo ngược trắng đen, và lợi dụng quyền lực của mình để thực hiện hành vi trục lợi cá nhân, nhưng vẫn cứ nói thành vì nước vì dân!
Ông Lưu đứng thẳng, ngẩng cao đầu, tóc ông ta bạc trắng, và vẻ mặt đầy nghiêm túc.
"Tôi không biết họ có tuyên truyền sai sự thật hay không, và cũng không quan tâm họ đi những con đường quanh co gì đó. Tôi chỉ biết là, món canh bồi bổ sức khỏe này đã chữa vô số bệnh cho vô số người. Ngay cả tôi cũng được hưởng rất nhiều lợi ích từ việc này!"
"Như vậy thì họ tuyên truyền sai sự thật ở chỗ nào?"
"Những việc làm đem lại hạnh phúc cho vạn dân, có lợi cho dân mới là đạo lý đúng đắn!"
Giọng nói của ông Lưu tràn đầy tức giận, âm thanh vang vọng mà hùng dũng, giống như tiếng chuông báo động vang vọng, tuyên truyền giác ngộ! “Việc làm đem lại hạnh phúc cho vạn dân, lợi cho dân mới là đạo lý đúng đắn!”
Câu này vang vọng trong tai vài người, mãi không dứt.
Điều gì là sai? Điều gì là đúng?
Miễn sao có thể đem lại hạnh phúc cho vạn dân và mang lại lợi ích cho nhân dân, điều đó là đúng đắn!
Hiểu biết sâu sắc và ngôn từ khí khách nhường này chỉ có ông Lưu, người hiệp sĩ thực sự quan tâm đến đất nước và nhân dân thì mới có thể nói ra!
Cũng chỉ có một quốc sĩ như ông Lưu nói ra những lời này mới khiến người ta rung động đến vậy!
Vương Đỗ Lan cảm thấy rất ngưỡng mộ ông, cô cúi đầu chào ông Lưu : "Ngài Lưu đại nghĩa cao thượng, bậc con cháu Vương Đỗ Lan đã được chỉ dạy!" Triệu Bảo Hoa đã nước mắt lưng tròng vì xúc động từ lâu rồi. Đây là Chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc của họ, là vị lãnh tụ trong lĩnh vực y học của họ.
Triệu Bảo Hoa ông ta bội phục sát đất!
Ngay cả Trình Kiêu cũng ngưỡng mộ trong lòng.
Một quốc sĩ như ông Lưu mà thực tâm mang lòng thương chúng sanh, không phân biệt biên giới, cũng không phân không gian, thì dù là tiên nhân chân chính cũng phải kính
trọng!
Trịnh Dương lộ ra vẻ sợ hãi, ở trước một kẻ không biết sợ hãi như ông Lưu, bất cứ kẻ ti tiện nào có tâm xấu xa trong lòng đều sẽ kinh sợ.
Tuy nhiên, Trịnh Dương không quên võ đạo công pháp mà Yến Bắc Phi đã hứa với mình, vì vậy, ông ta nhất định phải kéo tập đoàn Đông Vương xuống và khiến nó sụp đổ.
"Ông Lưu, tôi rất khâm phục hoài bão của ông! Tuy nhiên, nếu ông muốn tháo gỡ giấy niêm phong của món canh Đông y chăm sóc sức khoẻ thì phải đợi kết quả kiểm tra đạt yêu cầu. Hoặc lãnh đạo cấp trên phê duyệt, tôi không thể làm gì khác được!” Trịnh Dương giả bộ đau khổ nói.
Cứng rắn là không đủ, Trịnh Dương dứt khoát dùng tới mềm.
Ông Lưu không lộ ra cảm xúc gì khác, chỉ hỏi: "Chỉ cần lãnh đạo cấp trên chấp thuận, cậu có thể tháo gỡ giấy niêm phong đúng không?"
Trịnh Dương vội vàng gật đầu: "Phải.
Đùa gì vậy, ông ta có thể làm cho lãnh đạo cấp trên phê chuẩn, làm sao ông ta dám không rút lui chứ!
Ông Lưu lấy điện thoại ra, gọi ngay tại chỗ.
“Lão già này, chẳng lẽ ông ta thật sự biết người lãnh đạo phía trên sao?” Lòng Trịnh Dương hồi hộp như trống bỏi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng ông Lưu đầy tức giận: "Lưu Thanh Sơn, tôi dạy anh những gì anh đã quên hết rồi phải không? Ngay cả những việc có lợi cho dân chúng mà anh cũng ngăn chặn, có phải anh thăng quan tiến chức rồi thì bắt đầu thoát khỏi quần chúng hay không hả!"
"Cha, trước tiên cha đừng tức giận, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho con nghe trước đi, con thật sự không biết chuyện gì cả!" Một giọng nói vô tội vang lên ở đầu dây bên kia.
Lưu Thanh Sơn? Đây không phải là người đứng đầu ở Thủ Đô của chúng ta sao?
Trời ạ! Lưu Cục là con trai của ông già này!
Hai chân Trịnh Dương mềm nhũn, gần như khuỵu xuống.
“Ông Lưu, chờ một lát đã ông Lưu, có thể cho tôi nghe điện thoại được không? ” Trịnh Dương chạy lảo đảo tới trước mặt ông Lưu, cười nịnh nọt rồi nói.
Ông ta muốn xác nhận xem Lưu Thanh Sơn trên điện thoại có phải là người đứng đầu lớn nhất của Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm của họ hay không.
“Anh là Lưu Cục trưởng à?” Trịnh Dương thận trọng hỏi.
"Được, đúng, phải, tôi hiểu ... Hai tay Trịnh Dương cầm điện thoại, vẻ mặt giống như một đứa cháu trai khi nhìn thấy ông nội.
Một lúc sau, Trịnh Dương dùng hai tay trả điện thoại lại cho ông Lưu, bụng béo ục ịch cũng run rẩy: "Ông Lưu, tại sao lúc nãy ông không nói sớm, Lưu Cục trưởng là con trai của ông? "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!