"Khoan đã!"
Ông Hướng nghi ngờ nhìn Trình Kiêu.
"Trình thần y, tôi kinh doanh mấy chục năm, vẫn luôn là một người theo thuyết vô thần, chưa từng tin vào mấy thứ siêu nhiên thần thánh này."
Trình Kiêu không giải thích, thản nhiên nói: "Vậy tôi sẽ chữa trị căn bệnh của ông, để ông tin tưởng."
Ông Hướng nhíu mày, nhìn chăm chú vào Trình Kiêu: "Nếu Trình thần y thật sự có thể chữa được bệnh của tôi, tôi đương nhiên sẽ tin tưởng lời Trình thần y nói."
"Ba, ba đừng tin anh ta, anh ta rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo!" Hướng Trạch Nam hét lớn.
Ông Hướng liếc nhìn anh ta nói: "Nếu cậu ta quả thật có thể chữa được bệnh cho ba, cậu ta sẽ là ân nhân cứu mạng của ba. Cho dù cậu ta lừa ba thì sao chứ?"
Hướng Trạch Nam không nói được lời nào.
Ông Hướng nhìn về phía Trình Kiêu, nói với vẻ mặt trịnh trọng: "Trình thần y, chỉ cần cậu có thể chữa được bệnh của tôi, tôi bằng lòng lấy ra một nửa gia sản xem như tiền công!"
"Ba, ba điên rồi! Một nửa gia sản nhà chúng ta là một con số trên trời đấy!" Hướng Trạch Nam đầy vẻ chấn động nói.
"Lẽ nào con cảm thấy mạng của ba còn không đáng giá một nửa gia sản sao?" Ông cụ Hướng hơi tức giận nói.
"Không phải, ba, ba đừng hiểu nhầm. Con không có ý này." Hướng Trạch Nam hoảng sợ nói. Ở nhà họ Hướng, ông cụ Hướng vẫn có quyền lực tuyệt đối.
"Được rồi, ý ba đã quyết, con không cần nói nữa!" Ông cụ Hướng quyết định.
"Trình thần y, tôi đã bị bệnh này hành hạ từ lâu, mỗi lần phát bệnh đều sống không bằng chết. Tôi cũng không sợ cậu chê cười, tôi thậm chí đã từng nghĩ tới chuyện tự sát. Nếu cậu có thể chữa được bệnh cho tôi, tôi bằng lòng tặng một nửa gia sản, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"
Trình Kiêu giơ mặt dây chuyền bằng ngọc trong tay lên, lẳng lặng quan sát nó.
Hình dạng của mặt dây chuyền này giống như một Quan Thế Âm ba mặt, nhưng có khác biệt rất rõ với Quan Thế Âm của nhà Phật.
"Tôi tiêu diệt thứ không sạch sẽ trong mặt dây chuyền này trước, sau đó sẽ chữa bệnh cho ông."
"Được!" Ông Hướng gật đầu.
Ý thức của Trình Kiêu tiến vào mặt dây chuyền. Ở bên trong mặt dây chuyền, anh không ngờ nhìn thấy một cung điện màu đen rất lớn.
Trung tâm của cung điện thờ một bức tượng người ba mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy chính là hình dáng bên ngoài của mặt dây chuyền.
Chỉ là, trông nó rõ ràng hơn mặt dây chuyền nhiều, gương mặt màu xanh, còn có thể nhìn thấy răng nanh dài nhọn.
Cái này không phải là tượng Quan Thế Âm gì đó, mà là tượng của một yêu ma.
"Khà khà, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi mới gặp được người tu tiên! Hôm nay, tôi sẽ thoát khỏi sự vây khốn rồi!"
Một giọng nói giống như chuông lớn Đại Lữ, đinh tai nhức óc, vang lên ở trong đầu Trình Kiêu.
Tiếp theo, ý thức của Trình Kiêu nhìn thấy một bóng đen bay từ cung điện màu đen trong mặt dây chuyền ra, theo ý thức của anh, tiến thẳng vào biển ý thức của anh.
"Đoạt xác à? Thú vị đấy." Trình Kiêu thầm cười lạnh, một tia ý thức rời khỏi mặt dây chuyền, trở lại trong biển ý thức.
Trong biển ý thức của Trình Kiêu là một người khổng lồ ba mặt có sương mù màu đen quấn quanh đang lơ lửng ở trên không trung của biển ý thức.
"Nhóc con, cậu thậm chí còn chưa đạt tới Kim Đan cảnh, thật sự quá yếu." Người khổng lồ ba mặt vừa lên tiếng, giọng nói giống như sấm rền vang, cả biển ý thức nổi sóng lớn.
Thần hồn của Trình Kiêu hóa thành kích thước tương đương với bản thể, đứng ở trước mặt người khổng lồ ba mặt kia giống như một con kiến hôi.
Nhưng ở trong sóng lớn động trời này, anh vẫn đứng sừng sững, không hề nhúc nhích.
"Ông là tu sĩ đầu tiên dám tiến hành đoạt xác với tôi đấy." Giọng nói của Trình Kiêu có phần giễu cợt, hình như đang thương hại người khổng lồ ba mặt.
"Tu vi của cậu yếu nhưng giọng điệu không nhỏ đâu. Tôi tồn tại một trăm lẻ một nghìn ba trăm năm, nhất thời sơ suất mới bị người ta nhốt vào đây. Cho dù sức lực của tôi không bằng một phần mười nghìn thời kỳ mạnh nhất, nhưng đối phó với một tu sĩ còn chưa đạt tới Kim Đan cảnh như cậu vẫn đơn giản như bóp chết một con kiến vậy."
"Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn để tôi đoạt xác, không nên phản kháng, để tránh nhận lấy đau đớn nghìn kiến cắn hồn!"
Bóng đen kia nói xong, nhào thẳng về phía cơ thể nhỏ bé của Trình Kiêu.
Thân thể cao trăm trượng che trời lấp đất, giống như cả trời cao sụp xuống, uy thế kinh người.
"Thức thứ nhất trong mười tám thức Đại Đạo, Đoạn Sơn Thức!"
Trình Kiêu đập xuống một quyền, cả biển ý thức đều sôi trào, giống như cả trời đất ép về phía bóng đen cực lớn kia.
Ầm!
Bóng đen kia bị một quyền của Trình Kiêu đánh tan, nhưng lại xuất hiện trên không trung cách đó chục nghìn mét.
"Thằng nhóc, không ngờ cậu có thực lực như thế! Nhưng, ở trong biển ý thức này, tôi là tồn tại vĩnh viễn bất tử." Giọng nói của bóng đen ầm ầm chấn động, vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt Trình Kiêu hờ hững. Thông qua một quyền vừa rồi, anh có thể cảm giác được bóng đen này chỉ là ảo ảnh, không phải thực thể.
Nói trắng ra, một quyền vừa rồi căn bản không đánh trúng ông ta.
Hai mắt Trình Kiêu bất giác biến thành một đen một trắng, thi triển ra mắt Phá Vọng, mọi thứ trong trời đất đều không thoát khỏi hai mắt của anh.
Ở dưới con mắt Phá Vọng, cơ thể bóng đen cao trăm trượng kia biến mất, chỉ có một người lùn cao khoảng một mét lơ lửng ở trong không trung.
Người lùn kia có gương mặt xấu xí, dấu hiệu nhận biết rõ ràng nhất là bốn tai.
Cũng chính là sau mỗi cái tai lại xuất hiện thêm một vành tai nữa.
"Tộc Huyễn Ma!"
"Không ngờ trên trái đất còn từng có tộc Huyễn Ma tồn tại!"
Trong hàng nghìn tộc tu tiên, Trình Kiêu từng giao đấu qua với cao thủ của tộc Huyễn Ma. Phần lớn người của tộc Huyễn Ma đều là người lùn, sinh ra có bốn tai, am hiểu thuật biến hóa, thích nhất là đoạt xác.
"Nếu không có mắt Phá Vọng, tôi vẫn phải tốn chút công sức mới tìm được bản thể của người này. Ban đầu tôi tưởng mắt Phá Vọng này chỉ là thần thông yếu, xem ra tuyệt đối không phải vậy, nhưng tôi tạm thời còn chưa khai quật ra công hiệu của thần thông này thôi."
Nếu nhìn thấu bản thể của tộc Huyễn Ma, bóng dáng Trình Kiêu lập tức biến mất.
Chỗ này là biển ý thức của Trình Kiêu, thực lực mà anh có khả năng phát huy ra còn vượt xa bản thể trong hiện thực.
Mà tu vi tàn hồn của tộc Huyễn Ma này không bằng một phần mười nghìn năm đó, không phải là đối thủ của Trình Kiêu.
Bóng dáng Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện ở phía sau người tộc Huyễn Ma kia, một tay nắm chặt lấy cổ ông ta và nhấc ông ta lên.
Người của tộc Huyễn Ma vừa lùn vừa xấu xí kia lộ vẻ hoảng sợ: "Không ngờ cậu có thể nhìn thấu thuật biến hóa của tôi? Còn tìm được chỗ bản thể của tôi! Sao có thể như vậy được!"
"Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là thần thánh ở đâu tới?"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Nếu ông tồn tại hơn trăm nghìn năm, đương nhiên không thể nghe nói tới tên của tôi."
"Nhưng… trăm nghìn năm trước, thực lực mạnh nhất của ông cùng lắm cũng chỉ là Hóa Thần cảnh, vậy thì tu tiên cũng tu đến trên thân con chó rồi."
Người của tộc Huyễn Ma sợ hãi: "Cậu cũng đoạt xác tu luyện lại à? Nếu không, sao cậu biết được cảnh giới Hóa Thần?"
Trình Kiêu không trả lời ông ta, trên tay chậm rãi dùng sức: "Nếu ông đã tồn tại hơn trăm nghìn năm, vậy khẳng định phải biết vài chuyện. Ông nói cho tôi biết tất cả những gì ông biết. Nếu ông dám nói dối nửa câu, tôi sẽ tiêu diệt thần hồn của ông!"
"Cậu muốn biết gì?" Người của tộc Huyễn Ma giỏi về thuật biến hóa nhưng rất nhát gan, đặc biệt sợ chết.
Trình Kiêu chỉ vừa uy hiếp, người này đã đầu hàng.
Trình Kiêu hỏi: "Ông chết thế nào?"
Người của tộc Huyễn Ma nói: "Tôi muốn tìm kiếm một loại nguyên liệu luyện đan nên mới tới tinh cầu này, kết quả bị người ta dùng một chiêu giết chết trong nháy mắt. Nhờ có thuật biến hóa, một phần hồn phách của tôi mới thoát ra, nương nhờ ở trên một miếng ngọc thạch."
"Sau đó, trải qua rất nhiều kí chủ, miếng ngọc thạch được làm thành mặt dây chuyền đeo ở trên người, khiến tôi hấp thu được lực lượng tinh thần."
Trình Kiêu thoáng suy nghĩ: "Tồn tại có thể dùng một chiêu giết chết ông trong nháy mắt à? Vậy ít nhất cũng là chân tiên cảnh giới Hợp Đạo! Trái đất lại có tồn tại như vậy sao?"
"Lẽ nào trước đây, chỗ này là một đại tinh tu tiên?"
Người của tộc Huyễn Ma lắc đầu: "Chắc chắn không phải. Lúc tôi tới đây, Linh Khí trên tinh cầu này đã đặc biệt cằn cỗi, căn bản không thích hợp cho người tu tiên tu luyện. Tôi từng gặp được một số người tu tiên gần đây, bọn họ gọi nơi đây là vùng đất bị vứt bỏ."