Sự xuất hiện của Đường Quốc Hoa, Lục Thần Y và một loạt các danh y của Thủ Đô đã hoàn toàn chứng thực thân phận của Trình Kiêu.
Gương mặt Tôn Mạc tái nhợt, không cam lòng trở lại ghế ngồi, sắc mặt u tối đáng sợ.
Lưu Tào Khang kinh hãi trong lòng, nếu như là Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn của trước đây, thì anh ta còn có đối đầu được, nhưng bây giờ xuất hiện rất nhiều danh y của Thủ Đô, thậm chí là cả Phó hội trưởng Đường, đến ngay cả ba Lưu Tào Khang cũng không dám chậm trễ.
Phải biết là, những người này tuy rằng trên danh nghĩa là bác sĩ, nhưng mỗi một vị gần như đều có thể trực tiếp liên hệ với chính phủ!
Nhà họ Lưu làm mưa làm gió ở Hà Tây thế nào, cũng không có tư cách trực tiếp liên hệ với cấp trên!
Trong chốc lát, Lưu Tào Khang vốn dương dương tự đắc, sắc mặt lại trở nên khó coi, như ngồi trên bàn chông!
Lão Dương nói nhỏ: “Tôn lão đệ, bây giờ cậu tin thân phận của thần y Trình rồi chứ?”
Tôn Đại Hải gật đầu, ánh mắt phức tạp.
Cho dù ông không tin, sau khi Đường Quốc Hoa và Lục Thần Y đến, ông cũng chỉ đành tin thôi.
Advertisement
Tôn Đại Hải ngờ vực nói: “Cho dù Trình Kiêu thật sự là Trình Thần y đã chữa khỏi cho những đứa trẻ đó, nhưng những danh y Thủ Đô cùng với thần y Lục và phó hội trưởng Đường cũng không đến mức điều động binh lực, cố tình chạy đến buổi tiệc mừng thọ của tôi để cảm ơn Trình Kiêu chứ?”
“Những vị danh y của Thủ Đô từ lúc nào mà lại rảnh rỗi vậy?”
Á tộc là một nước đông dân, dưới danh nghĩa của mỗi một vị thần y, mỗi ngày đều có hơn trăm người xếp hàng, họ làm sao có thể rảnh rỗi chạy đến đây chúc thọ một Tôn Đại Hải không quen biết?
Chắc chắn có mục đích khác!
“Cái này thì tôi không biết rồi, nghe khẩu khí lúc nãy của họ, chắc là đến vì một thứ trong tay Trình Thần y đó!” Lão Dương phân tích.
Đường Quốc Hoa bị Trình Kiêu từ chối thẳng thừng, cũng không tức giận, ngược lại lại cười híp mắt.
“Thần y Trình, cậu không chịu gia nhập vào hiệp hội y học Á tộc, vậy cậu đồng ý cho chúng tôi thuật châm cứu thì cũng phải đưa chứ nhỉ?” Đường Quốc Hoa cười hi hi nói.
Đám người này trên danh nghĩa là cảm ơn, trên thực tế là đến vì Thái Thanh khí châm.
Trình Kiêu biết rõ trong lòng.
“Đúng thế, tôi đã đồng ý là sẽ giao ra bộ thuật châm cứu đó. Nhưng hiện tại tôi đã tặng nó cho người khác rồi, nếu như mấy người muốn học, vậy thì đi hỏi chủ nhân hiện tại đi!” Trình Kiêu cười nói.
thấy câu này, đám người
lọng! Anh đã đồng ý cho chúng tôi học, sao chớp mắt
Đường
trò vô lại đấy!” Thần
lấy được bộ thuật châm cứu thần kỳ đó về tay, liêm sỉ ông đây
sợ, đáng sợ là lưu manh
cảm thán! Trong số những người có mặt cũng chỉ có
ông mắng ai lưu manh!” Đường Quốc Hoa
tranh cãi, đám người Tôn Đại Hải không kìm được mà mắt chữ O mồm
trường Đường của
vô lại giống như một tên lưu manh vì một quyển thuật
thuật châm cứu đó rốt cuộc thần kỳ đến đâu? Lại khiến đường đường một phó hội trưởng Đường liều mạng thế
Tôn Đại Hải chê, vứt ở trên bàn – cũng là món quà mừng thọ Trình Kiêu tặng
thuật châm cứu, lẽ nào
trở thành thần y Trình rồi, đồ cậu ta tặng làm sao có
nhanh nhẹn, phút chốc đã phát hiện mấu chốt
đệ, tôi bỗng nhiên rất muốn nghiên cứu y thuật được giới thiệu trong cuốn sách này, chi bằng ông ra một cái giá, tôi mua
Dương không nói còn đỡ, ông ta nói như vậy, lão Ngô bên cạnh lập tức
sách nát trong tay lão Dương, cười hi hi nói: “Tôn lão ca, bỗng nhiên tôi cảm thấy nội dung trong cuốn sách này có thể khiến y thuật của tôi tiến thêm một bậc, thế nên hay là
giá, bao
hi hi nói: “Ngô lão đệ, lúc nãy không phải cậu nói quyển sách này chả ra
con mà. Sao thế? Lẽ nào đến cả đồ chơi cho trẻ con cũng
phút chốc khiến Tôn Đại
lão Dương và lão Ngô, bình thường hai người này còn tinh ranh hơn cả khỉ, thân phân trong giới y học Hà Tây chỉ đứng sau đám người Ninh Cát Sơn, bây giờ vì sao lại tiêu
phận thần y Trình hiện tại của
nãy đám phó hội trưởng Đường nói không phải cuốn này
Đại Hải cũng đã phát hiện ra bí
Ngô lão đệ, cuốn sách này là quà mừng thọ mà con rể tặng cho tôi, tuy rằng không đáng tiền, nhưng
Hải tỉnh bơ, cười hi hi lấy lại cuốn sách đó từ tay
là thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường vứt bỏ cả liêm
tỷ! Cuốn sách này
xung quanh
một cuốn sách nát thế này, lão Dương
“Sách nát, tôi thấy không đơn giản như vậy!”
Lão Ngô cũng vội tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Tôn lão ca, tôi trả 27 tỷ!”
27 tỷ!
Ninh Nghi Nghi cách đó không xa kích động đến mức đỏ bừng mặt.
“Trời ơi! Anh rể họ tiện tay tặng một cuốn sách, lại có thể bán được đến 27 tỷ!”
Đám người Ninh Ba, Ninh Long đều ngây người.
Lúc nãy chẳng phải ai cũng chê là sách nát sao? Sao mới chớp mắt đã đáng giá 27 tỷ rồi?
Đúng là làm đảo lộn hết nhận thức của mọi người mà!
Tôn Đại Hải hẫng nửa nhịp tim, một cuốn sách bán 27 tỷ, cái này gấp mấy lần tài sản của nhà họ!
Thế nhưng, Tôn Đại Hải không quá để tâm đến tài sản giới thế tục. Ước mơ lớn nhất của ông chính là trở về gia tộc, khiến những kẻ khi xưa đuổi ông ra khỏi gia tộc hối hận.
Nếu như cuốn thuật châm cứu này thật sự thần kỳ như vậy, đừng nói là 27 tỷ, cho dù cho ông 270 tỷ, ông cũng sẽ không bán!
“Xin lỗi, không bán!” Hai người càng tranh giành, Tôn Đại Hải lại càng khẳng định, quyển sách này chắc chắn có liên quan đến thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến.
“Tôn lão ca, lúc nãy không phải anh vẫn rất chê cuốn sách này sao? Sao vừa chớp mắt lại không bán nữa?” Lão Ngô ngoài mặt thắc mắc, trong lòng lại đang gióng trống, lẽ nào Tôn Đại Hải cũng đoán được quyển sách này có thể chính là thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến sao?
Động tĩnh bên này cũng thu hút đám người Phó hội trưởng Đường.
Thần y Lục mỉm cười, đi qua đó đầu tiên.
“Tôn lão đệ, có thể cho tôi xem thử cuốn sách này của cậu không?” Thần y Lục mỉm cười hỏi.
Tôn Đại Hải cũng muốn xác nhận lại, cuốn sách này rốt cuộc có phải thuật châm cứu mà Phó hội trưởng Đường nhắc đến không, hơn nữa nhân phẩm của thần y Lục ai cũng khen ngợi, ông tin tưởng được.
“Mời thần y Lục xem!” Tôn Đại Hải đưa sách cho thần y Lục.
Thần y Lục lật xem, nhìn một lượt, hai mắt lập tức sáng lên.
“Kì diệu, kì diệu quá!”
“Tôn lão đệ, xin hỏi cuốn sách này là từ tay ai mà có?” Tuy rằng thần y Lục đang hỏi Tôn Đại Hải, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trình Kiêu đang ngồi gần đó.
Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Chắc hẳn thần y Lục đã đoán ra từ lâu rồi, cuốn sách này chính là quà mừng thọ mà con rể tặng cho tôi!”