Lưu Tào Khang nhìn Tôn Mạc. Người phụ nữ này là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa còn có quan niệm đại cục nhất mà anh ta từng gặp.
Có lẽ gia thế của cô ta không tốt lắm, nhưng cô ta là một người vợ hiền tốt nhất có thể giúp anh ta đi xa hơn, ổn định hơn trên con đường công danh trong tương lai.
Còn chuyện tìm một người phụ nữ tốt có gia thế hơn để tiến hành một cuộc hôn nhân chính trị, Lưu Tào Khang xem thường điều này.
Anh ta cho rằng người đàn ông như vậy đều là hạng người không có năng lực. Người đàn ông thật sự có năng lực, có thủ đoạn sẽ cần một người phụ nữ đủ thông minh, có quan niệm đại cục đủ mạnh mẽ, có thể làm hậu thuẫn ổn định.
Người đàn ông ở phía trước dốc sức làm việc, về nhà cần một người phụ nữ ân cần, dịu dàng có thể khiến anh bỏ xuống mọi đề phòng, yên tâm nằm nghỉ ngơi trong vòng tay của cô ta.
Tôn Mạc chính là một người phụ nữ như vậy.
Hơn nữa, Tôn Mạc còn rất đẹp.
Bởi vậy, cho dù Lưu Tào Khang biết Tôn Mạc và Trình Kiêu đã kết hôn, anh ta vẫn không hề ghét bỏ.
Lưu Tào Khang là một người biết rất rõ mình muốn gì, cũng là một người rất có năng lực.
Advertisement
Kiếp trước, căn cứ theo trí nhớ của Trình Kiêu, Lưu Tào Khang cuối cùng đã thật sự trở thành một quan chức lớn.
Trình Kiêu thua trong tay anh ta, quả thật không oan.
"Mạc, bên ba anh đã xác định sắp lên chức. Có thể nói sau này cả Hà Tây đều ở trong tay anh."
Khi Lưu Tào Khang nói lời này, không hề có vẻ kiêu ngạo của một công tử bột, trái lại giống như đang kể một chuyện nhỏ nhặt không đáng chú ý.
Tôn Mạc thầm giật mình. Phó lãnh đạo mà lên chức, dùng đầu gối cũng biết.
Đây là một bước nhảy vọt rất lớn.
Tiền đồ của Lưu Tào Khang sau này sẽ càng không thể đo đếm.
"Chúc mừng anh Tào Khang!" Tôn Mạc thầm ngạc nhiên nhưng trên mặt chỉ thoáng mỉm cười. Cho dù cô ta còn trẻ nhưng rất sắc sảo.
Hai người này quả thật xứng đôi!
Lưu Tào Khang cầm cốc trà màu trắng tinh xảo lên, nhấp một ngụm trà, trong mắt lộ ra sự sắc bén: "Mạc, anh đã chính thức nói chuyện của chúng ta với ba anh rồi. Ban đầu ba anh phản đối, nhưng sau khi anh khuyên thì ông ấy cuối cùng vẫn đồng ý."
"Chỉ là bên em phải nhanh lên, mau chóng cắt đứt quan hệ với anh ta đi. Nếu không, anh lo ba anh sẽ tức giận."
Trong lòng Tôn Mạc lại vui mừng. Điều đó có nghĩa là cô ta đã được ba chồng tương lai công nhận.
Đặc biệt là lãnh đạo lớn Lưu quyền cao chức trọng không ngờ lại không chê một người phụ nữ đã kết hôn như cô ta.
Cho dù Tôn Mạc và Trình Kiêu không có quan hệ mang tính thực chất, nhưng dù sao cũng chẳng vẻ vang gì với gia thế như Lưu Tào Khang.
Tôn Mạc vẫn luôn lo lắng về phương diện này, không ngờ nhà họ Lưu tiếp nhận cô ta vào lúc tiền đồ rõ ràng đã cao hơn một bước.
Tôn Mạc rất cảm kích nhưng trên mặt vẫn rất bình thản, không lộ ra chút kích động nào.
"Anh Tào Khang yên tâm, em và Trình Kiêu làm đám cưới khi chưa đủ tuổi kết hôn, cho nên đám cưới của bọn em chỉ là đám cưới truyền thống bằng miệng, em có thể cắt đứt quan hệ với anh ta bất cứ lúc nào. Chỉ là..."
Lưu Tào Khang khẽ nhíu mày: "Em còn lo lắng gì nữa?"
Tôn Mạc có phần bất đắc dĩ nói: "Bên ba em thì không có gì đáng lo, duy nhất chỉ có mẹ em. Suy nghĩ của bà ấy quá cứng nhắc. Em đã từng đề cập với mẹ em về chuyện ly hôn này, nhưng bà ấy lấy cái chết ra uy hiếp. Bằng không, em đã cắt đứt quan hệ với tên vô dụng kia từ lâu rồi."
Sắc mặt Lưu Tào Khang hơi trầm xuống, nhìn Tôn Mạc nói: "Mạc, em phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Em cũng biết, một khi địa vị của ba anh tăng thêm một cấp, nhất định sẽ có người tới cầu hôn. Đến lúc đó thì rắc rối lắm."
Tôn Mạc cắn răng, gật đầu: "Anh Tào Khang yên tâm, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Sau hai ngày nữa chính là lễ mừng thọ năm mươi của ba em. Đến lúc đó, người thân và bạn bè đều đến, em sẽ tuyên bố ly hôn với Trình Kiêu luôn. Cho dù mẹ em có tức giận cũng không kịp ngăn cản."
"Chờ mọi chuyện ổn thỏa, cho dù mẹ em không muốn, cũng chỉ có thể tiếp nhận."
Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu xuống, nói với vẻ thâm tình: "Mạc, vất vả cho em rồi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời!"
Trên mặt Tôn Mạc thoáng lộ vẻ e thẹn, cúi đầu và dịu dàng nói nhỏ: "Anh Tào Khang, em tin tưởng anh!"
...
Biệt thự Vọng Nguyệt Lâu ở hồ Nguyệt Nha.
Trình Kiêu lại trở về đây, Thư Nam đã tu luyện xong.
Thư Nam nhìn thấy Trình Kiêu thì cúi người hành lễ: "Trình đại sư!"
Trình Kiêu không thu nhận Thư Nam nên anh ta không thể nào gọi là sư phụ.
Trình Kiêu liếc nhìn Thư Nam. Loại công pháp Đồng Thi Công này thật sự quá kém, lãng phí thiên phú tu luyện của anh ta.
"Anh đi theo tôi qua đây."
Trình Kiêu đi ở phía trước, Thư Nam cung kính theo sau.
Khi đi vào trong phòng, Trình Kiêu đột nhiên xoay người, điểm ngón tay vào giữa chân mày của Thư Nam một cái.
Thư Nam đầu tiên kinh ngạc, sau đó chỉ cảm giác có số lượng lớn thông tin vô cùng huyền ảo lại phức tạp tràn vào trong đầu.
Thư Nam lập tức mừng như điên. Từ đôi câu vài lời trong những thông tin kia, Thư Nam đã đoán được đây là một phần công pháp tu luyện đặc biệt mạnh mẽ.
Quả thật là mạnh hơn Đồng Thi Công mà anh ta đang tu luyện gấp hàng nghìn lần!
Giọng nói thản nhiên của Trình Kiêu vang lên: "Tên của môn công pháp này là “Vạn Kiếp Bất Diệt Công”. Tôi truyền cho anh công pháp tu luyện tầng thứ nhất, chờ sau khi anh hoàn toàn tu luyện thành công, lại tới tìm tôi lấy công pháp tầng thứ hai."
"Vâng!" Thư Nam không nói bất kỳ lời cảm ơn nào, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Trình Kiêu càng thêm kính nể.
"Đi đi!"
"Vâng!"
Trình Kiêu không chỉ chỉ điểm cho Thư Nam. Lúc trước, anh ta bị tổ hồn Hạ Bạt nhập hồn, căn cơ cao hơn Tô Lương Tử rất nhiều. Bản thân anh ta có thể tiếp thu được công pháp tu luyện trong giai đoạn đầu.
Lúc này, điện thoại di động của Trình Kiêu đổ chuông.
Anh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, là Ninh Lan gọi tới.
Trình Kiêu nghe máy, trong giọng nói ngầm có ý cười: "Dì Lan!"
Giọng nói của Ninh Lan đầy nhớ mong: "Trình Kiêu à, trong thời gian này con ở trường mãi không về, có ăn được không? Quần áo có đủ mặc không?"
"Con rất khỏe, dì không cần lo đâu. Con đã lớn như vậy, có thể tự chăm sóc cho mình, dì cứ yên tâm đi!"
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Ninh Lan hình như đang nức nở.
"Ôi đúng rồi, con suýt nữa quên mất chuyện quan trọng. Ngày kia là sinh nhật lần thứ năm mươi của ba con. Con bớt chút thời gian về một chuyến nhé!"
"Mẹ vốn không muốn thông báo với con, nhưng hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người thân và bạn bè tới dự. Nếu con không về, mẹ sợ người ta sẽ đàm tiếu."
Ninh Lan càu nhàu quan tâm hoàn toàn đứng trên góc độ của Trình Kiêu để cân nhắc, căn bản không để ý tới tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải.
Ánh mắt Trình Kiêu khẽ đảo qua. Tiệc mừng thọ năm mươi của Tôn Đại Hải à? Có thể nói bữa tiệc mừng thọ này là ký ức sâu sắc đối với Trình Kiêu!
Kiếp trước, Trình Kiêu nhớ rất rõ ràng, chính trong bữa tiệc mừng thọ này, Tôn Mạc tuyên bố ngay trước mặt mọi người là ly hôn với anh, đồng thời công khai chuyện bọn họ kết hôn lâu như vậy, tới nay Trình Kiêu vẫn luôn ngủ trên mặt đất.
Cô ta còn tuyên bố trước mặt mọi người về mối quan hệ yêu đương giữa cô ta và Lưu Tào Khang.
Trình Kiêu trở thành trò cười lớn nhất trong cả tiệc mừng thọ, bị ném vào mặt với các cách gọi như ăn bám, rùa lông xanh. Ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đầy giễu cợt và xem thường.
Trong giây phút đó, Trình Kiêu hận không thể lập tức chết đi! Thật may là Ninh Lan vẫn đứng bên cạnh anh, cho anh chút ấm áp cuối cùng trong thế giới lạnh giá này.
Nỗi nhục này đã khiến Trình Kiêu bị tổn thương sâu sắc. Cho dù đã qua tám trăm năm, Trình Kiêu nhớ tới vẫn cảm giác trên mặt nóng hừng hực.
Ninh Lan vì Trình Kiêu mà lập tức tát Tôn Mạc một cái, còn bảo Tôn Mạc phải thu lại lời vừa nói, nếu không sẽ chết ở trước mặt cô ta.
Nhưng Tôn Mạc đã lên kế hoạch từ lâu, trái lại cũng lấy cái chết ra ép Ninh Lan phải đồng ý chuyện giữa cô ta và Lưu Tào Khang.
Trình Kiêu nhớ, lúc đó ba của Lưu Tào Khang hình như lên chức.
Sau khi Tôn Đại Hải cân nhắc một lúc, dứt khoát lựa chọn Lưu Tào Khang, vứt bỏ Trình Kiêu.
Người thân và bạn bè của nhà họ Ninh và nhà họ Tôn muốn nịnh bợ Lưu Tào Khang, đều ủng hộ quyết định của Tôn Đại Hải.
Ninh Lan bởi vậy đã tức giận mà ngất ngay tại chỗ.