Ở trước cửa phòng bệnh NICU, khoa trẻ sơ sinh của bệnh viện Nhân Dân Hà Tây.
Mười mấy thành viên của tổ chuyên gia đang đứng bên cạnh với vẻ mặt thâm trầm. Phía trước là Đường Quốc Hoa và Lục Thần y còn có Ninh Cát Sơn đang vây quanh Trình Kiêu.
Bên ngoài là ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ cùng phóng viên của các phương tiện truyền thông đại chúng lớn.
"Kính thưa các vị khán giả, tôi là phóng viên của kênh truyền hình đô thị Hà Tây. Trước mắt, sự kiện bệnh truyền nhiễm ác tính liên quan tới hai mươi tám đứa trẻ sơ sinh ở khoa sơ sinh tại bệnh viện Hà Tây đã có tiến triển mới nhất."
"Có người nói tổ chuyên gia của Hội y học Á tộc tiếp đón một vị chuyên gia thần bí, tuyên bố có thể chữa khỏi bệnh cho hai mươi tám đứa trẻ. Rốt cuộc số phận của hai mươi tám đứa trẻ sẽ ra sao? Mời các bạn tiếp tục theo dõi phóng sự của đài chúng tôi!"
Các phương tiện truyền thông lớn đều cố gắng hết sức, tranh thủ thu hút sự chú ý vào phóng sự lần này. Dù sao bọn họ cũng là các phương tiện truyền thống chính thống, không tách rời sự thật.
Ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, Đường Quốc Hoa nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm trọng: "Trình thần y, mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đều nhờ cả vào cậu đấy!"
Đường Quốc Hoa nói xong, cúi người thật sâu trước Trình Kiêu.
Advertisement
Cho dù Phó hội trưởng Đường có hơi bảo thủ nhưng vẫn tính là một người có tài, có y đức cao thượng.
Trình Kiêu không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu.
Ninh Cát Sơn bước tới một bước, hơi lo lắng nói: "Trình Thần y, tuyệt đối phải cẩn thận đấy!"
"Viện trưởng Ninh yên tâm, tôi tự có chừng mực." Trình Kiêu thản nhiên nói.
Một ông lão bên cạnh thật sự không nhịn được, khẽ khuyên nhủ: "Phó hội trưởng, ông chấp nhận cho cậu ta thử thật đấy à? Làm vậy thì quá tắc trách rồi!"
"Loại bệnh này không xuất hiện ở Á tộc nhiều năm, sao có thể là nó chứ? Tôi nghĩ thằng nhóc kia chỉ nói linh tinh thôi."
Đường Quốc Hoa có vẻ không vui, liếc nhìn ông lão kia, nói: "Chú Ngô, chú nói cậu ta lừa chúng ta, vậy chú nói xem cậu ta lừa chúng ta thì được gì nào?"
"Phía sau là ba mẹ của hai mươi tám đứa trẻ, còn cả phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn. Nếu cậu ta không nắm chắc, tạm thời không nói ba mẹ của những đứa trẻ kia sẽ làm gì cậu ta, chỉ riêng đám truyền thông kia dùng ngòi bút cũng khiến cả đời cậu ta không ngẩng đầu lên được!"
Mọi người không nói nữa.
Đúng vậy, bọn họ không tin Trình Kiêu, nhưng Trình Kiêu lừa bọn họ thì được gì chứ?
Nếu chữa trị được, công lao là của cả tổ chuyên gia bọn họ. Nếu không chữa được, Trình Kiêu sẽ phải gánh chịu mọi trách nhiệm một mình.
Chuyện này hoàn toàn là ra sức mà không được cám ơn, người khác chỉ sợ trốn còn không được.
Trình Kiêu lại cố chui đầu vào, anh muốn gì chứ?
Mọi người nghẹn lời. Cho dù bọn họ không tin Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho những đứa trẻ này, nhưng bây giờ bọn họ không thể nói được gì.
Lục Thanh Thành lại nhảy ra, trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ phẫn nộ: "Ông nội, nhưng anh ta rõ ràng là một kẻ lừa gạt!"
Lục thần y nghiêm túc nói: "Cháu đừng nói vớ vẩn nữa! Cậu ta và ông cùng chẩn đoán bệnh đấy!"
"Cứ để cậu ta thử đi!"
"Nhưng…" Lục Thanh Thành còn muốn khuyên nhưng bị Lục Thần y trừng mắt, chỉ đành phải từ bỏ.
Trình Kiêu liếc mắt Lục Thanh Thành. Bụng dạ của người này còn kém hơn ông nội của anh ta rất nhiều.
Chung quy khó thành nhân tài.
"Tôi vào trong đây." Trình Kiêu thản nhiên nói, sau đó mặc bộ đồ vô khuẩn và bước vào phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh.
Bên ngoài, ai nấy đều đứng trước bức tường kính của phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh, nín thở, nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh mà không dám chớp mắt.
Đám người Đường Quốc Hoa, Ninh Cát Sơn âm thầm siết chặt nắm tay: "Trình thần y, mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đều nhờ vào cậu đấy!"
Chỉ là, có rất nhiều người trong tổ chuyên gia lại cười lạnh.
"Thằng nhóc, chờ lát nữa mà mày chữa trị không thành công, tao xem mày làm sao đối mặt với ba mẹ của những đứa trẻ đó, còn có đám phóng viên như sói như hổ kia nữa."
Lục Thanh Thành nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt thâm trầm: "Thằng nhóc, tao chờ xem mày mất hết danh dự thế nào!"
Trình Kiêu mặc bộ đồ vô trùng, chỉ lộ ra hai con mắt.
Anh đã xác định chứng bệnh mà những đứa trẻ này mắc phải là bệnh dịch tả.
Phương pháp chữa trị của anh thật ra rất đơn giản, chỉ cần dùng linh lực rửa sạch toàn thân của những đứa trẻ này, giết hết mầm bệnh là được.
Nhưng nếu vậy, anh sẽ phải đối mặt với một vấn đề.
Linh lực rửa sạch toàn thân chẳng khác nào tạo lại cơ thể cho những đứa trẻ này, linh lực chắc chắn sẽ lưu lại ở trên người chúng. Tương lai, hai mươi tám đứa trẻ này sẽ biến thành siêu nhân.
Đối với khoa học kỹ thuật của trái đất này, điều này không thể nghi ngờ chính là thả xuống hai mươi tám quả bom hạt nhân.
Cho nên Trình Kiêu chỉ có thể từ bỏ phương pháp này.
Anh không thể sử dụng linh lực, vậy chỉ có thể chữa trị bằng các phương pháp thông thường.
Trình Kiêu không hiểu nhiều về phương pháp chữa bệnh ở thế giới này. Chỉ là, y thuật trong giới tu tiên đã vượt qua Đông Tây y trên trái đất này gấp hàng nghìn lần.
Trình Kiêu chọn một kỹ thuật châm cứu đặc biệt để củng cố kinh mạch cho trẻ con, Thái Thanh Khí Châm.
Kỹ thuật châm cứu này sẽ giảm tác hại đối với đám trẻ xuống mức nhỏ nhất, trên cơ bản không có tác dụng phụ gì.
"Thái Thanh Khí Châm" chú ý lấy khí điều khiển châm, cần phải sử dụng linh lực mạnh mẽ để phụ trợ. Điểm này đương nhiên chỉ giống như một bữa sáng đối với người tu tiên như Trình Kiêu.
Trình Kiêu dùng cồn lau ngân châm, bắt đầu châm cứu cho đứa bé đầu tiên.
"Trời đất phân ra âm dương, âm dương sinh ra hai khí, một khí vào thiên linh, một khí xuống tuyền quy, châm vào long phượng đi, châm ra quỷ thần khiếp sợ…"
Cho dù từ trước đến nay Trình Kiêu chưa từng thi triển Thái Thanh Khí Châm, nhưng phương pháp châm cứu này do một môn phái trên tinh cầu nhỏ sát với giới tu tiên sáng tạo ra.
Thực lực phổ biến của người tu tiên trên tinh cầu đó không mạnh, người mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan cảnh, cho nên yêu cầu về linh lực trong cơ thể rất thấp.
Với thực lực Trúc Cơ hậu kỳ của Trình Kiêu bây giờ, cho dù anh mới lần đầu tiên thi triển nhưng có linh lực mạnh mẽ trợ giúp, động tác kia vẫn lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, hoàn toàn tự nhiên.
Trình Kiêu đâm kim vào mạnh như rồng lượn, rút kim ra càng giống như nét bút của Thần Lai, một đám chuyên gia bên ngoài đều nhìn tới trợn mắt há hốc mồm.
Những chuyên gia này đều là bác sĩ nổi tiếng ở Thủ đô tới, nói thật kiến thức y thuật đều cao hơn các bác sĩ ở thành phố nhỏ thuộc khu vực hành chính cấp hai như Hà Tây này rất nhiều.
Cũng không trách được người ta vừa từ Thủ đô qua, đã đuổi người của Hội y học Hà Tây đi.
Mặc dù phần lớn bọn họ không nhận ra được kỹ thuật châm cứu mà Trình Kiêu sử dụng, nhưng từ một loạt động tác hoàn toàn tự nhiên, lưu loát, nhẹ nhàng của Trình Kiêu, có thể thấy được anh tuyệt đối phải có trình độ châm cứu rất cao.
Trong đó, người chấn động, kinh ngạc nhất phải kể tới là Lục thần y.
Đường Quốc Hoa đầy chấn động, quay đầu nhìn về phía Lục thần y cũng đang chấn động, nghiêm giọng hỏi: "Anh Lục, anh được gọi là Châm Vương, anh có quyền lên tiếng nhất trong kỹ thuật châm cứu này. Anh cảm thấy kỹ thuật châm cứu của Trình thần y thế nào?"
Lục thần y đầy vẻ tán thưởng, lại giống như một người mê rượu nhìn thấy loại rượu quý hiếm: "Kỹ thuật thật kỳ, kỹ thuật thần kỳ đấy!"
"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy! Tôi cũng mới lần đầu tiên nhìn thấy người có kỹ thuật châm cứu cao như vậy!"
"Đời này sống không uổng, đời này sống không uổng mà! Ha ha…" Lục thần y không ngờ lại cười đầy thỏa mãn, giống như người mê rượu uống được ba nghìn loại rượu ngon.
"Giỏi, thật sự giỏi! Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp cậu ta!" Một ông lão chấn động, thán phục nói.
"Nhìn thấy kỹ thuật châm cứu của cậu ta, tôi cảm thấy kỹ thuật châm cứu mà mình học hơn nửa đời chắc chắn là giả!" Một ông lão hơn sáu mươi tuổi không ngờ khóc giống như một đứa trẻ.
Cho dù những người này cổ hủ nhưng rất tinh mắt, ở trước mặt y thuật thật sự xuất sắc, bọn họ chỉ có thể thật lòng khâm phục!
Trình Kiêu dựa vào một môn Thái Thanh Khí Châm này, đã thuyết phục được cả tổ chuyên gia từ Thủ đô tới.
Lục Thanh Thành ngơ ngác nhìn người thanh niên đang dùng châm như thần kia, giống như bị sấm sét từ trên trời đánh trúng đầu vậy.
Lục Thanh Thành vẫn luôn cho rằng, trên trình độ kỹ thuật châm cứu, ông nội mình nhận đứng thứ hai thì trên thế giới này không ai dám nhận là người đứng đầu.
Mà anh ta có thể nhận làm người đứng thứ ba.
Kết quả sau khi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu của Trình Kiêu, Lục Thanh Thành gần như muốn nghi ngờ cuộc đời.