Đường Quốc Hoa nhìn Lục thần y đầy mong đợi: “Lục thần y, ông đã nhìn ra nguyên nhân bệnh là gì chưa?”
Vẻ mặt Lục thần y nghiêm nghị chưa từng có, ông ta nhìn Đường Quốc Hoa đang nhìn mình với vẻ mong chờ, dường như muốn nói lại thôi.
“Đã tới lúc này rồi, Lục thần y có gì cứ nói ra đi!” Đường Quốc Hoa sốt ruột.
Lục thần y nghiêm túc nói: “Hai mươi tám đứa trẻ bị nhiễm trùng phổi nặng, sốt cao liên tục, hơi thở nặng nề dồn dập, tiêu chảy nôn mửa, các cơ quan nội tạng đối mặt với suy kiệt.”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì đây rất giống với một loại vi khuẩn đã tuyệt chủng!”
Đường Quốc Hoa cũng là bác sĩ nổi tiếng, ông ta cũng đã đoán được đôi điều từ lời của Lục thần y.
“Không thể nào như thế được! Không thể nào!” Đường Quốc Hoa đã nghĩ đến loại vi khuẩn Lục thần y nói, nhưng ông ta lại phủ nhận suy đoán này.
“Tôi cũng không dám tin, nhưng tình hình hiện tại quả thật là như vậy. Là bác sĩ, chúng ta nhất định phải đưa ra những giả thiết táo bạo và xác minh cẩn thận!” Lục thần y nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, Đường Quốc Hoa rất nể phục, Lục thần y không hổ là người đứng đầu bốn thần y của Thủ đô.
Vì thế Đường Quốc Hoa không còn nghi ngại gì nữa.
“Dù sao vi khuẩn dịch tả cũng đã tuyệt chủng tại Á tộc nhiều năm, chưa có kết quả nuôi cấy vi khuẩn, cho dù chúng ta nói ra thì người dân cũng sẽ không tin.”
Đường Quốc Hoa chỉ nói một nửa, vẫn còn một nửa chưa nói.
Đó là người dân chẳng những không tin mà ngược lại còn sẽ cho rằng các chuyên gia của bệnh viện không đủ năng lực, cố ý dùng dịch tả để nói linh tinh.
Đương nhiên Lục thần y nghe ra được nửa câu Đường Quốc Hoa chưa nói hết.
“Muốn khiến người dân tin tưởng, trừ khi chữa khỏi cho những đứa trẻ này.”
Đường Quốc Hoa gật đầu: “Đúng, nhưng tỷ lệ tử vong của bệnh tả rất cao, dù người lớn mắc phải, chúng ta cũng chưa chắc đã chữa khỏi được cho họ. Những đứa trẻ này yếu ớt như vậy, làm sao có thể uống thuốc đây?”
Hai mươi tám đứa trẻ này đều là trẻ sơ sinh! Một số loại thuốc có thể sử dụng được cho người lớn, nhưng không dùng được cho trẻ sơ sinh.
Hiện tại đã tìm ra nguyên nhân bệnh, nhưng vẫn không thể cứu sống hai mươi tám đứa trẻ này.
“Lục thần y có cách gì không?” Đường Quốc Hoa bó tay bất lực, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lục Thần Y.
Lục thần y cau mày: “Trừ khi tìm được người trong thế gia Trung y, nếu không đến tôi cũng không làm gì được.”
Đường Quốc Hoa hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ gia tộc ẩn thế trong truyền thuyết thật sự tồn tại?”
“Đúng thế, gia tộc ẩn thế vẫn luôn tồn tại!” Trong mắt Lục thần y hiện lên vẻ dè chừng, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ.
“Nhưng chúng ta phải đi đâu tìm họ đây? Bây giờ những đứa trẻ này đã không đợi được nữa rồi!” Đường Quốc Hoa lo lắng như kiến bò trên chảo lửa.
Lục thần y thở dài bất lực: “Tôi cũng không làm gì được. Hơn nữa, cho dù tìm được thế gia Trung y, chưa chắc họ đã chịu cứu.”
“Nói chính xác thì người của gia tộc ẩn thế đã không còn bị luật pháp của thế tục Á tộc chi phối nữa.”
Đường Quốc Hoa hoàn toàn tuyệt vọng.
Mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ!
Hai mươi tám gia đình đối mặt với nỗi đau mất đi con cái!
“Haiz, chúng ta về trước đi, nghĩ cách gì đó cứu được đứa nào hay đứa đấy!” Lục thần y lên tiếng.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Hai người trở lại phòng họp lớn, mọi người vốn mang vẻ mặt mong chờ, nhưng khi thấy sắc mặt có thể sánh với đáy nồi của Đường Quốc Hoa thì lòng họ chợt chùng xuống.
Xem ra, đến Lục thần y cũng không có cách nào.
“Lục Thần Y, thế nào rồi?” Một bác sĩ già vẫn hỏi, không chịu từ bỏ.
Lục thần y lắc đầu: “Cơ hội rất mong manh, nhưng chúng ta không được bỏ cuộc. Tiếp theo sẽ do tôi chỉ huy, nhanh chóng thiết lập cơ chế ứng phó khẩn cấp bệnh truyền nhiễm!”
Mọi người đột nhiên sững sờ!
“Cơ chế ứng phó khẩn cấp bệnh truyền nhiễm? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Lục thần y đã nhìn ra nguyên nhân bệnh của những đứa trẻ đó?”
Mọi người đều nhìn Lục thần y với vẻ mặt khó hiểu.
Đường Quốc Hoa và Lục thần y nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề, không biết có nên nói cho mọi người biết suy đoán của mình không.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, thanh niên có biệt danh kia lại bước vào: “Hội trưởng Đường, viện trưởng Ninh về rồi!”
Đường Quốc Hoa ngẩn ra một chút: “Ninh Cát Sơn về rồi?”
Một ông lão giễu cợt: “Viện trưởng Ninh nói muốn mời thần y nào đó tới cơ mà? Buổi sáng vừa đi, mới một tiếng đã mời được rồi à?”
Một người khác cười bảo: “Chắc là bị từ chối ngoài cửa rồi!”
“Hừ, tôi đã nói rồi, tổ chuyên gia chúng ta tập hợp bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng ở Thủ đô cũng bó tay bất lực, Hà Tây nho nhỏ của họ thì có được thần y gì! Chỉ là trò bịp bợm thôi.” Một ông lão với chòm râu dài ba tấc khinh thường nói.
“Ha ha, chờ xem Ninh Cát Sơn sẽ tự mình làm trò hề thế nào.”
Mọi người đều chế nhạo, đúng là cùng ngành là oan gia. Những chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng và Thủ đô đều bất lực trước bệnh của hai mươi tám đứa trẻ, nhưng vẫn coi thường bác sĩ ở Hà Tây.
Trong mắt Lục thần y lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đường Quốc Hoa ngượng ngùng giải thích: “Lục Thần Y, Ninh Cát Sơn là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân này, là người ngay thẳng vô tư, thấy tổ chuyên gia cũng bó tay trước bệnh của đám trẻ nên muốn ra ngoài tìm người tới giúp.”
“Không phải tôi coi thường Hà Tây, nhưng đến tôi và ông cũng không có cách nào với bệnh của đám trẻ này, nếu Hà Tây có người có thể chữa khỏi thì y thuật của người này sớm đã nổi danh khắp thiên hạ rồi.”
“Phó hội trưởng Đường nói đúng! Chuyện mà bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô chúng ta đều không làm được, Hà Tây nho nhỏ này sao có thể có người làm được?” Một ông già cười nịnh nọt.
Lục thần y cũng gật đầu, tuy lời của Đường Quốc Hoa không phải tuyệt đối, nhưng cũng có lý.
So với Thủ đô, đương nhiên Hà Tây còn kém xa.
Khi mấy người đang nói thì có tiếng hô to vui vẻ của Ninh Cát Sơn vọng lại từ bên ngoài.
“Phó hội trưởng Đường, tôi mời được thần y tới rồi!”
Ồ?
Mọi người đều sững sờ.
Đường Quốc Hoa thắc mắc: “Không ngờ Ninh Cát Sơn thật sự mời được người tới?”
“Tôi muốn xem xem vị thần y này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Ninh Cát Sơn dẫn Trình Kiêu vào phòng họp lớn.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Ninh Cát Sơn.
Bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô ngồi vị trí đối diện với cửa chế nhạo: “Viện trưởng Ninh, thần y ông mời tới đâu? Sao tôi không thấy?”
Một ông già khác cười khẩy: “Không phải là tên nhãi bên cạnh ông đấy chứ?”
Đường Quốc Hoa cũng cau mày nhìn Ninh Cát Sơn.
Ninh Cát Sơn biết những người này coi thường Hà Tây của mình, từ tổ chuyên gia đến Hà Tây, giải tán đội điều trị của Hiệp hội Y học Hà Tây là ông đã biết.
Nhưng Ninh Cát Sơn cũng hết cách, ai bảo người ta đến từ Thủ đô chứ?
Ninh Cát Sơn cười khà khà, không để ý đến hai ông già kia mà trực tiếp nói với Đường Quốc Hoa: “Thần y chính là cậu chàng đứng cạnh tôi đây!”
Ninh Cát Sơn quay đầu lại giới thiệu với Trình Kiêu: “Trình Thần Y, đây là phó hội trưởng Đường của Hiệp hội Y học Á tộc của tôi!”
Các bác sĩ nổi tiếng trong phòng họp đều sững sờ.
Đường Quốc Hoa cũng cau mày.
Lục thần y cũng không khỏi nhìn Trình Kiêu thêm vài lần.
Ông lão từng chế nhạo Ninh Cát Sơn lúc trước sau khi sửng sốt thì bỗng hét lên: “Ninh Cát Sơn, ông dẫn một thằng oắt con về trước tất cả các bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô chúng ta, nói dối là thần y cái gì hả! Ông đang sỉ nhục chúng tôi đấy à?”
“Đúng thế, Ninh Cát Sơn, ông có ý đồ gì hả? Thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch này chắc vẫn còn đi học đúng không? Sao ông dám để cậu ta giả danh thần y chứ!”
“Ninh Cát Sơn, đây là mạng sống của hai mươi tám đứa trẻ đấy! Ông định tìm bừa một người tới làm kẻ chết thay đấy à? Y đức của ông ở đâu?”
Đường Quốc Hoa cũng nghi ngờ nhìn Ninh Cát Sơn: “Viện trưởng Ninh, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chuyện lớn quan trọng, không thể làm bừa đâu đó!”