Tảng đá run rẩy trong lòng, bỗng cảm thấy nguy hiểm.
Trong trường học, Tảng đá vốn đã là một trò cười. Cho dù bị người khác cười nhạo cũng không sao cả, vì thế lập tức không chút do dự đầu hàng.
“Đợi đã, tôi nhận thua.”
Các bạn học lập tức mắng chửi: “Lý Lưu Thành, cậu còn chưa đánh đã nhận thua rồi. Có người nào nhát như cậu không hả?”
“Mất mặt thật đấy. Tôi nói rồi mà, đám người Trình Kiêu toàn là những kẻ không biết xấu hổ!” Trương Manh ngồi phía sau, mặt khinh bỉ.
Sau đó, cô ta nhìn về phía Nghiêm Học Văn ngồi hàng sau, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Hai người Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu dùng tay che mặt: “Tảng đá à, biết là cậu muốn nhận thua, nhưng mà ít nhất cậu cũng phải giả vờ khua tay múa chân hai ba cái chứ!”
“Vừa lên đã nhận thua rồi, sau này làm gì còn mặt mũi gặp ai nữa?”
Ngay đến cả đám người Trương Tư Tổ dẫn theo bạn cùng phòng đến cũng không ngóc đầu lên nổi.
Cố Tu Nhiễm trước nay vẫn lạnh lùng cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tảng đá, trong mắt xẹt qua tia chán ghét, ngay đến cả ý nghĩ nhìn tiếp cũng không có.
Vương Vũ Hàm ngây người, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Nhận thua? Không dễ như vậy đâu!”
Trên sân khấu, Liễu Tinh rõ ràng cũng rất sửng sốt.
Thế nhưng, một giây sau, Liễu Tinh lại lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Nhận thua ư? Xin lỗi nhé, tôi không chấp nhận! Trừ khi cậu bị tôi đánh cho nằm xuống, hoặc quỳ trên đất dập đầu xin tôi tha cho!”
Nói xong, không đợi Tảng đá hoàn hồn, Liễu Tinh chợt tung nắm đấm về phía anh ta.
Sau khi huấn luyện viên nhìn thấy vậy, lập tức nhíu mày, thế nhưng không nói gì cả, rõ ràng đã ngầm đồng ý hành động của Liễu Tinh.
Tảng đá vốn không có hứng thú với môn võ thuật, cho nên huấn luyện viên rất ghét anh ta.
“A!”
Đối mặt với cú đấm tàn nhẫn của Liễu Tinh, Tảng đá vội vàng dùng hai tay ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống đất, bảo vệ chỗ hiểm.
Phịch!
Liễu Tinh đấm lên ngực Tảng đá, đánh anh ta ngã xuống đất.
“Tôi thua rồi!” Tảng đá lại cầu xin lần nữa.
“Hừ!” Liễu Tinh lạnh lùng cười một tiếng, không hề có ý định dừng tay, dùng chân đá thẳng ra ngoài.
Cú đá này vừa nhanh, vừa chính xác lại tàn nhẫn. Thực lực của Liễu Tinh có thể nằm trong top mười, quả nhiên là có bản lĩnh thật sự.
Các bạn học đều căng thẳng. Tảng đá rõ ràng không có khả năng phòng vệ. Nếu cú đá này trúng, Tảng đá có thể sẽ phải nhập viện.
Lúc này, huấn luyện viên cũng không bình tĩnh được nữa.
“Liễu Tinh, không thể làm bị thương người khác!”
Nhưng Liễu Tinh hoàn toàn không quan tâm, đá Tảng đá bay ra xa hơn một mét.
Tảng đá cảm thấy bụng mình co rút, đau đến nỗi co giật tại chỗ.
“Tảng đá!” Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu hoảng loạn đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Liễu Tinh.
“Liễu Tinh, Tảng đá đã nhận thua hai lần rồi mà cậu vẫn ra tay nặng như vậy, cậu rõ ràng là đang cố ý!” Trương Tư Tổ vừa chạy về phía Tảng đá, vừa tức giận gào lên.
Huấn luyện viên cũng chạy nhanh đến bên cạnh Tảng đá, làm biện pháp cấp cứu tại chỗ cho anh ta.
“Hai người các em mau đưa em ấy vào phòng y tế!” Huấn luyện viên chỉ về phía hai nam sinh, sốt ruột hét lên.
Trương Tư Tổ vội vàng cản lại: “Đừng động vào cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang bị co thắt ruột, càng động càng đau, một lát nữa cậu ấy sẽ hồi phục.”
Huấn luyện viên cau mày: “Sao cậu biết? Cậu là bác sỹ à?”
“Tôi là bác sỹ!” Trương Tư Tổ trầm giọng, đáp trả.
Huấn luyện viên khoát tay với hai nam sinh chạy đến: “Được rồi, hai em trở về đi.”
Dương Thiên Hữu tức giận nói: “Huấn luyện viên, Liễu Tinh rõ ràng đã cố ý làm bị thương người khác, thầy phải làm chủ công bằng cho bạn học Tảng đá!”
Huấn luyện viên cau mày, Liễu Tinh là học sinh ông ta tự hào nhất, hơn nữa gia thế cũng không tồi. Còn em học sinh Lý Lưu Thành này, huấn luyện viên cũng đã tìm hiểu qua, chỉ là một đứa trẻ thật thà ở vùng núi xa xôi mà thôi.
Huấn luyện viên không muốn vì Lý Lưu Thành mà đắc tội với Liễu Tinh.
Thế nhưng, lần này Liễu Tinh quả thật ra tay rất quá đáng.
“Liễu Tinh, sao em lại ra tay nặng như vậy?” Huấn luyện viên quát cho có.
Liễu Tinh xòe hai tay ra, không thèm để ý, nói: “Huấn luyện viên, chân tay không có mắt mà, ai bảo cậu ta là đồ rác rưởi chứ!”
“Cậu…” Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu tức giận chỉ vào Liễu Tinh. Nếu họ có thể đánh Liễu Tinh, ngay lúc này, họ chắc chắn sẽ xông lên trả thù cho Tảng đá.
“Đúng vậy, đúng vậy, chân tay không có mắt mà! Cậu Liễu chắc chắn không cố ý. Muốn trách thì phải trách mình học hành không đến nơi đến chốn!”
“Đúng đó, bản thân học hành không đến nơi đến chốn, còn có mặt mũi trách cứ người khác, mấy cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà!”
Một vài học sinh muốn nịnh bợ Liễu Tinh, đồng loạt châm chọc, khiêu khích.
Đa số các bạn học đều thờ ơ, chỉ một số ít là tức giận.
Thế nhưng, khi ánh mắt của Liễu Tinh xẹt qua, những bạn học này ngay đến cả tức giận cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Vương Vũ Hàm cười lạnh trong lòng: “Một tên vô tích sự mà thôi, cho dù đánh tàn phế, nhiều nhất cũng chỉ cần đền cho ít tiền. Nhưng mà, đây mới chỉ là món khai vị thôi, bữa chính thật sự còn ở phía sau kìa.”
“Phù…” Cuối cùng, Tảng đá cũng thở ra một hơi dài, ngồi dậy.
“Tảng đá, cậu thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?” Trương Tư Tổ lo lắng hỏi.
Tảng đá lắc đầu, nhếch miệng cười: “Tớ không sao, ban nãy suýt tưởng mình chết rồi.”
“Không sao thì tốt.” Trương Tư Tổ thở phào nhẹ nhõm.
Huấn luyện viên nhìn thấy Tảng đá không sao, vội vàng lạnh lùng quát lớn: “Được rồi, được rồi, bạn học sinh này đã không sao rồi, ban nãy chỉ là hiểu nhầm mà thôi, tiếp tục đối đầu!”
Đám người Trương Tư Tổ lập tức trợn tròn hai mắt, mặt đầy tức giận, nói: “Huấn luyện viên, rõ ràng là cậu ta cố ý làm bị thương người khác, sao lại thành hiểu nhầm được!”
Huấn luyện viên cau mày, mất kiên nhẫn nhìn Trương Tư Tổ: “Bây giờ, người không phải đã ổn rồi ư? Tôi nói hiểu nhầm thì chính là hiểu nhầm.”
“Được rồi, nếu không có việc gì thì mau quay trở lại vị trí của mình đi, đừng làm ảnh hưởng đến học sinh khác.”
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, huấn luyện viên đang bênh vực Liễu Tinh.
Trương Tư Tổ lạnh lùng, chất vấn: “Huấn luyện viên, nếu có người đánh Liễu Tinh thành ra nông nỗi này, thầy cũng sẽ nói là hiểu nhầm phải không?”
Huấn luyện viên cười lạnh một tiếng: “Đúng rồi, nếu các người có bản lĩnh đánh Liễu Tinh thành bộ dạng như ban nãy, tôi cũng sẽ nói là hiểu nhầm.”
“Ha ha…”
Các bạn học đều cười ồ lên, với thực lực của Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu, cho dù cả hai cùng xông lên thì cũng đều bị Liễu Tinh đánh cho thâm tím mặt mày mà thôi.
Có thể thấy, huấn luyện viên cố ý nói như vậy.
Vừa để Liễu Tinh thoát tội, vừa sỉ nhục đám người Trương Tư Tổ.
Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên đánh cho huấn luyện viên một trận.
Thế nhưng, họ biết rõ, cơn tức này chỉ có thể nhịn!
Trình Kiêu vẫn lạnh lùng đứng xem bên cạnh nãy giờ, đột nhiên từ từ đứng dậy, đi đến giữa sân khấu.
“Tôi đánh với cậu.” Trình Kiêu liếc nhìn Liễu Tinh, thản nhiên nói.
Liễu Tinh ngây người, bất chợt vui mừng trong lòng: “Tôi đang lo không biết tìm lý do gì để mời cậu đến, không ngờ cậu lại tự mình nhảy ra.”
“Ha ha, đúng là ông trời cũng giúp tôi mà!”
Nhiệm vụ Vương Vũ Hàm giao cho Liễu Tinh chính là dạy cho Trình Kiêu một bài học thừa sống thiếu chết, tốt nhất là đánh cho Trình Kiêu phải vào viện.
Nhưng mà Liễu Tinh lo có vết xe đổ của Tảng đá, Trình Kiêu sẽ không đánh nhau với anh ta, như vậy anh ta cũng hết cách.
Không ngờ, còn chưa đợi Liễu Tinh nghĩ cách mời Trình Kiêu ra, Trình Kiêu lại chủ động đứng ra…
Hai mắt Vương Vũ Hàm cũng sáng rỡ, hung hăng nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Cái tên vô dụng này, lại tự mình ngoan ngoãn nhảy ra, đúng là tốt quá rồi!”
“Lát nữa sẽ để anh biết, cái giá phải trả khi dám đối đầu với tôi!”
Thậm chí, Vương Vũ Hàm đã nghĩ xong, đợi Trình Kiêu bị Liễu Tinh đánh trọng thương phải nhập viện, cô ta sẽ giả vờ đến bệnh viện thăm Trình Kiêu, sau đó nhân cơ hội sỉ nhục anh.
Tốt nhất là có thể khiến Trình Kiêu tức chết. Xi𝓃 ủ𝓃g hộ chú𝓃g 𝑡ôi 𝑡ại ﹍ T𝐫UmT𝐫 𝙪y𝖊𝓃﹒v𝓃 ﹍
Trương Manh lườm Trình Kiêu, cười nhạo một tiếng: “Cái tên vô dụng Trình Kiêu này đúng là rất thích chơi trội, cũng không biết tự lượng sức mình xem có xứng hay không!”
Điền Thúy Thúy nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ căm tức: “Trình Kiêu, tốt nhất là để Liễu Tinh đánh chết đi! Hừ, có như vậy mới tiêu tan sự căm ghét trong lòng tôi!”
Lần trước ở Đế Vương Các, Điền Thúy Thúy quả thật quá mất mặt.
Đương nhiên, cô ta đã tính toàn bộ món nợ này lên đầu Trình Kiêu.