Vương Hiểu Hi há hốc mồm, nhìn Lưu Tào Khang với vẻ khó tin: “Cậu Lưu, Lôi nữ vương muốn nhận Y Linh làm con gái nuôi! Y Linh may mắn quá!”
Lưu Tào Khang cũng ngạc nhiên mấy giây mới hoàn hồn, cảm thán: “Y Linh đúng là rất may mắn!”
“Nếu Lôi nữ vương không nói đùa, vậy sau này Y Linh sẽ là công chúa của Lĩnh Nam rồi!” Hai mắt Lý Ngôn sáng rực.
Tôn Mạc cũng nhếch môi, trong lòng ngoài nỗi khiếp sợ còn mang theo chút ghen tị.
“Lôi nữ vương của Lĩnh Nam, chủ nhân của lục đại Kim Thoa, em gái Y Linh, thật hâm mộ vận may của em!”
Hàn Như đã lấy lại tinh thần vội vàng nói: “Linh Nhi, còn không mau chào mẹ nuôi đi con!”
Y Linh vẫn còn đang ngạc nhiên nên phản ứng chậm nửa nhịp, vội cúi người chào: “Con chào mẹ nuôi!”. Đọc t𝐫𝓾yệ𝑛 hay, t𝐫𝓾y cập 𝑛gay { 𝗧𝐫U𝓶𝗧𝐫𝓾 yệ𝑛.𝘃𝑛 }
Lôi nữ vương cười nói: “Giỏi, giỏi, chị, cảm ơn chị đã nuôi dưỡng một đứa con gái ngoan ngoãn như thế!”
Lôi nữ vương nhận Y Linh làm con gái nuôi, một mặt là vì Trình Kiêu, mặt khác là vì bà ấy thật sự thích Y Linh.
Năm đó Lôi nữ vương bị nội thương, mất khả năng sinh con, bây giờ nội thương đã được Trình Kiêu chữa khỏi, nhưng tuổi tác đã lớn, bà ấy cũng không có hy vọng mình sẽ có con.
“Bà khách sáo quá, hy vọng sau này Y Linh sẽ không mang đến phiền phức cho bà!” Đương nhiên Hàn Như biết thân phận của Lôi nữ vương cao quý đến mức nào, đây thật sự là vận may của Y Linh.
Sau này cho dù bị nhà họ Hàn đuổi ra ngoài, họ cũng không cần phải sợ nữa.
Sắc mặt Lý Thù Tâm và Hàn Tiễn Hoa vô cùng khó coi, mẹ con Y Linh vốn sắp bị đuổi đi, nhưng ai mà ngờ Y Linh lại được Lôi nữ vương nhận làm con gái nuôi!
Lúc này, thân phận của mẹ con Y Linh cũng được nâng cao.
Bây giờ muốn đuổi cũng không đuổi được, mẹ con Hàn Tiễn Hoa cũng không dám đuổi con gái nuôi của Lôi nữ vương.
Hàn Tiễn Hoa vội đi tới, cười dịu dàng với mẹ con Y Linh: “Em họ, chúc mừng em! Sau này mọi người đều là người một nhà, mau lấy ghế ra cho nữ vương đi!”
Y Linh tỏ vẻ ghét bỏ, coi như biết rõ anh họ này mặt dày đến mức nào.
Lôi nữ vương lạnh nhạt nói: “Không cần cậu Hàn phí công, tôi chỉ đến tiễn anh Hàn đoạn đường cuối cùng thôi!”
Lý Thù Tâm cũng đi tới, bà ta đỡ Hàn Như, nhiệt tình cười nói: “Em gái, mau đứng dậy, em đã quỳ suốt một ngày rồi, phải nghỉ ngơi chứ!”
Y Linh đã không biết nên miêu tả sự vô liêm sỉ của hai mẹ con này bằng từ gì nữa!
“Cháu nhớ mợ bảo chúng cháu phải quỳ ba ngày ba đêm mà?” Y Linh không khỏi cười chế giễu nói.
Lý Thù Tâm cười ha ha, rất bình tĩnh đáp: “Đó chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, sao có thể là thật được? Y Linh, cháu đừng giận mợ, mợ cũng vì cậu của cháu mất, đau lòng quá nên mới nói ra những lời như thế thôi!”
Nói xong, bà ta lặng lẽ lau nước mắt, ra vẻ rất đáng thương, không ai trách được bà ta.
Y Linh cảm thấy cạn lời, cô thật sự không thể phản bác lại Lý Thù Tâm.
Dù sao Hàn Như cũng là người từng trải, bà ta lạnh lùng nói: “Vất vả cho chị dâu rồi, tôi không sao, chị dâu đi làm việc của mình đi!”
“Em gái đúng là hiểu lý lẽ!” Lý Thù Tâm lập tức nín khóc mỉm cười.
Lôi nữ vương thắp nhang cho Hàn Quốc Mạnh, sau đó lại đi tới bên cạnh Y Linh, dịu dàng cười nói: “Y Linh, hay là hai mẹ con đến chỗ mẹ ở mấy ngày đi, tránh nhìn vật nhớ người!”
Nghe thấy lời này, Lý Thù Tâm lập tức nông nóng, Y Linh được Lôi nữ vương nhận làm con gái nuôi. Nếu Y Linh ở nhà họ Hàn thì chẳng khác nào nhà họ Hàn được dựa hơi Lôi nữ vương, sao có thể để cô đi được!
“Thưa nữ vương, Y Linh và cậu con bé tình cảm sâu đậm, khi còn sống, cậu con bé thương yêu con bé nhất. Vẫn nên để con bé ở lại nhà họ Hàn, tiễn cậu con bé đoạn đường cuối cùng đi! Sau này có cơ hội, lại cho Y Linh đến chỗ của bà ở!” Lý Thù Tâm cười nịnh nọt.
Y Linh gật đầu, áy náy nhìn Lôi nữ vương: “Cảm ơn ý tốt của mẹ nuôi, một khoảng thời gian nữa con sẽ đến làm phiền mẹ sau!”
“Được, chỉ cần con vui là được!” Lôi nữ vương thật sự rất cưng chiều Y Linh.
Lý Thù Tâm vội nhân cơ hội này nháy mắt với Hàn Tiễn Hoa.
Hàn Tiễn Hoa hiểu ý, vội vàng đi tới bên cạnh Lôi nữ vương, cười nịnh hót: “Nữ vương, ba cháu không may gặp nạn, thế giới ngầm ở Lịch Xuyên còn còn có người quản lý, nhờ các chú bác xem trọng, muốn đề cử cháu làm lão đại tiếp theo của Lịch Xuyên, không biết nữ vương nghĩ sao?”
Ý Hàn Tiễn Hoa muốn nói là tất cả mọi người gần như đều phục tùng anh ta, bây giờ chỉ còn thiếu một câu nói của Lôi nữ vương mà thôi.
Dù sao nếu Lôi nữ vương không đồng ý, Hàn Tiễn Hoa cũng không thể ngồi vững trên vị trí lão đại của Lịch Xuyên.
Ở Lĩnh Nam, Lôi nữ vương mới là vua của toàn bộ thế giới ngầm.
Cho nên chỉ cần một câu nói của Lôi nữ vương, những người vốn phản đối Hàn Tiễn Hoa cũng không dám nói gì nữa.
Lôi nữ vương hờ hững nhìn Hàn Tiễn Hoa, sao đó đảo mắt nhìn một vòng khách khứa.
“Mọi người nghĩ sao?”
Đa số các vị khách ở đây đều ủng hộ Hàn Tiễn Hoa.
“Vị trí lão đại Lịch Xuyên nhất định là của Hàn Tiễn Hoa!”
“Đúng, dù cậu Hàn còn trẻ, nhưng có tài hoa hơn người, còn có trách nhiệm.”
Hàn Tiễn Hoa thầm thấy cực kỳ đắc ý, mọi người đều tán thành, có lẽ Lôi nữ vương cũng không tiện phản đối, dù sao đây là chuyện của Lịch Xuyên bọn họ mà.
Lôi nữ vương nhìn mọi người của nhà họ Hàn, lạnh lùng hỏi: “Ý của mọi người thì sao?”
Mấy thuộc hạ cao cấp của nhà họ Hàn như Lý quản gia đều cúi người đáp: “Chúng tôi đều sẵn lòng ủng hộ cậu Hàn!”
Chỉ có Khổng Vũ không nói gì.
“Nữ vương, cậu Hàn là sự lựa chọn chung của mọi người, hy vọng bà có thể nói một câu, chúng tôi sẽ rất biết ơn!” Một cấp cao của nhà họ Hàn cúi người nói.
Lôi nữ vương im lặng, không biết đang nghĩ gì.
“Tôi phản đối.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, nói rất nhẹ nhàng.
Mọi người hơi sửng sốt, hai mẹ con Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm đều xanh mặt.
“Cả chuyện này mà cậu ta cũng muốn nhúng tay vào, đúng là nghé mới sinh không sợ hổ!”
“Lần này, có lẽ Hàn Tiễn Hoa sẽ căm ghét cậu ta lắm cho xem!”
Tôn Mạc suýt bị chọc cười: “Đúng là bất ngờ, một người ngoài như anh ta mà lại muốn nhúng tay vào cả chuyện của nhà họ Hàn, đúng là ngu xuẩn!”
Lý Ngôn cười châm chọc: “Tên vô dụng này đúng là có đủ cách để đâm đầu vào chỗ chết! Thật sự không biết sao cậu ta có thể sống được đến bây giờ nữa!”
Lý quản gia lập tức mắng to: “Ranh con, một người ngoài như cậu có tư cách gì nói chuyện? Người đâu, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!”
“Để tôi xem ai dám!” Y Linh tiến lên một bước, chặn trước mặt Trình Kiêu.
Lý quản gia lập tức tỏ vẻ khó xử, nếu là trước kia, ông ta sẽ thẳng thừng đuổi cả Y Linh ra ngoài, nhưng bây giờ Y Linh là con gái nuôi của Lôi nữ vương, ông ta không dám.
“Cô Y Linh, tên nhóc này nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hàn chúng tôi, làm trái với phép tắc, nhất định phải trừng phạt cậu ta, nếu không e rằng người ngoài sẽ cười nhạo chúng ta đấy!”
Y Linh lạnh lùng nói: “Anh ấy là bạn tôi, muốn đuổi anh ấy đi thì đuổi cả tôi nữa!”
“Việc này…” Lý quản gia bất đắc dĩ nhìn về phía Hàn Tiễn Hoa, tỏ vẻ khó xử.
Hàn Tiễn Hoa bước tới, nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ranh con, mày dựa vào việc được em họ tao bảo vệ nên to gan, ngay cả chuyện của nhà họ Hàn tao cũng dám nhúng tay vào đúng không?”
“Tao cho mày biết, nếu mày còn dám nói thêm một câu nữa thì ông trời có đến cũng không cứu được mày đâu!”
Hàn Tiễn Hoa vừa dứt lời, Trình Kiêu đã lập tức nói: “Tôi phản đối.”
“…” Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa càng u ám hơn.
Mấy lão đại tỏ vỏ lúng túng, đưa mắt nhìn nhau, dường như đều nghe thấy tiếng vả mặt chát chát.
Hàn Tiễn Hoa sa sầm mặt chắp tay nói với Lôi nữ vương: “Nữ vương, tên nhóc này dựa vào việc có em họ làm chỗ dựa mà nhiều lần sỉ nhục nhà họ Hàn của cháu, phiền người trông chừng em họ, cháu muốn tên nhóc này phải trả giá đắt!”
Mấy lão đại chợt nhìn Hàn Tiễn Hoa bằng ánh mắt đáng thương. E rằng người phải trả giá đắt sẽ là cậu ta!
Lôi nữ vương hờ hững nhìn Hàn Tiễn Hoa: “Tôi cảm thấy cậu ấy không nói sai gì cả!”
Mọi người sửng sốt, Hàn Tiễn Hoa ngẩn người.
“Sao vậy? Nghe không hiểu à? Thật ra thì tôi cũng phản đối!” Lôi nữ vương lại thêm một câu.