“Hơn nữa dường như những lão đại này cũng rất kính trọng tên ngốc thích lo chuyện bao đồng kia.”
“Anh cũng phát hiện ra à? Dù đa số những lão đại này chỉ gật đầu thôi, nhưng có thể nhìn ra thái độ của bọn họ với tên ngốc kia rất khác thường!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tất cả khách khứa, kể cả người nhà họ Hàn cũng đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Khổng Vũ nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, anh ta cảm thấy Trình Kiêu rất giống một người.
Nhưng anh ta nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này.
Trong trận chiến Âm Thi Môn ngày đó, Trình Kiêu mặc đồ trắng, tựa như tiên giáng trần, hơn nữa lúc đó còn rất hỗn loạn, rất nhiều người đều không thấy rõ khuôn mặt của Trình Kiêu.
Vả lại khí chất của hai người còn khác nhau, lúc đó Trình Kiêu khí phách ngút trời, giương cung bắn Thiên Quỷ, như tiên như thần.
Còn Trình Kiêu bây giờ chỉ là một sinh viên bình thường kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn khác nhau.
Cho nên dù Khổng Vũ có tham gia cuộc chiến kia, anh ta cũng không thể nhận ra Trình Kiêu chính là Trình đại sư.
Vương Hiểu Hi sửng sốt nói: “Đây… Đây là chuyện gì vậy? Những lão đại này thân thiết với Y Linh lắm sao? Sao tớ cảm thấy bọn họ như đang tranh nhau nịnh hót Y Linh vậy!”
“Cậu không nhìn nhầm đâu, bọn họ thật sự đang nịnh hót Y Linh.” Lý Ngôn và Triệu Cương tỏ vẻ cạn lời.
Tôn Mạc nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ những lão đại này biết thân phận thật sự của Y Linh? Không thể nào! Ngay cả bản thân Y Linh cũng không biết, chỉ tình cờ nói có lẽ ba của cô ấy là một nhân vật lớn rất tài giỏi mà thôi.”
Lưu Tào Khang đăm chiêu nói: “Nếu thân phận của Y Linh thật sự giống như cô ấy nói, là con gái riêng của một nhân vật lớn, thì những lão đại này dốc sức lấy lòng Y Linh như thế cũng có thể giải thích được.”
“Vấn đề là ngay cả Y Linh cũng không biết thì sao bọn họ biết được?” Tôn Mạc khó hiểu.
Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm ở một bên đưa mắt nhìn nhau, thầm thấy hoảng hốt.
“Mẹ, chẳng lẽ trước kia ba nói thật? Ba ruột của Y Linh là một nhân vật lớn rất lợi hại?” Hàn Tiễn Hoa nhỏ giọng hỏi.
Trong mắt Lý Thù Tâm lộ vẻ kiêng dè: “Mẹ cũng từng nghe ba con nói, còn từng hỏi mấy lần rốt cuộc nhân vật lớn đó là ai, cuối cùng chẳng những ba con không nói, mà còn trách mắng mẹ một trận nữa!”
“Từ phản ứng của những lão đại này, có lẽ những gì ba con nói là thật.”
“Hơn nữa, chắc chắn bọn họ cũng biết thân thế của Y Linh.”
Hàn Tiễn Hoa nhìn Y Linh đang sững sờ, cất lời: “Nhưng thái độ của em họ như thế rõ ràng là không biết gì cả! Hơn nữa lúc còn sống ba luôn giữ bí mật chuyện này, đề phòng với cả chúng ta, sao có thể nói với người ngoài được?”
Lý Thù Tâm cau mày: “Nếu những lão đại này không biết thân thế thật sự của Y Linh, vậy mẹ cũng không biết phải giải thích tình cảnh khó tin này như thế nào đây.”
Y Linh được một đám lão đại vây quanh hỏi han ân cần. Lúc đầu, Y Linh ngại thân phận cao quý của những người này, cho nên trả lời rất lễ phép.
Nhưng sau khi bị làm ồn liên tục, Y Linh cũng không chịu được nữa.
Y Linh vừa nói chuyện với các vị lão đại vừa nhìn về phía Trình Kiêu, hy vọng anh có thể cho cô một lời giải thích.
Hơn nữa bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu khi nãy vì sao Trình Kiêu lại nói, nếu cô đi, nhà họ Hàn sẽ lại mời cô về.
Xem ra chuyện này có liên quan với Trình Kiêu.
Có điều Y Linh cũng chỉ đoán thôi, vì cô thật sự không nghĩ ra được vì sao Trình Kiêu có thể chỉ huy nhiều lão đại như vậy.
Nét mặt Trình Kiêu vẫn rất hờ hững, anh đứng yên tại chỗ, quan sát biểu hiện của các lão đại.
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng hô: “Lôi nữ vương!”
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh một lần nữa!
Lúc này, ngay cả các lão đại cũng im lặng luôn.
“Cái gì, tôi nghe lầm à? Lôi nữ vương!”
“Lôi nữ vương nào?”
“Anh bị ngốc à, cả Lĩnh Nam này có mấy Lôi nữ vương chứ!”
“Trời ạ, nếu thật sự là Lôi nữ vương của Lĩnh Nam thì dù gộp các lão đại này với nhau cũng không có thể diện bằng bà ấy nữa!”
“Nhưng sao Hàn lão đại được nể mặt vậy? Ngay cả Lôi nữ vương cũng đích thân đến chia buồn!”
Lúc này, mấy người nhóm Vương Hiểu Hi và Tôn Mạc đều thấy khó hiểu, vì thân phận của bọn họ hoàn toàn không có tư cách nghe đến sự tích của Lôi nữ vương.
Chỉ có Lưu Tào Khang tỏ vẻ khiếp sợ.
“Lôi nữ vương là ai? Sao chưa nghe nói bao giờ vậy!” Vương Hiểu Hi nghi ngờ hỏi.
Tôn Mạc đăm chiêu nói: “Chẳng lẽ là chủ nhân của Lục đại kim sai?”
“Không phải chứ, đây là nhân vật hàng đầu trong truyền thuyết của Lĩnh Nam, tang lễ của lão đại Lịch Xuyên làm gì đủ tư cách để bà ấy đến chia buồn nhỉ?” Lý Ngôn nghi ngờ nói.
Lưu Tào Khang trầm giọng đáp: “Mọi người đoán đúng rồi, đây chính là chủ nhân của Lục đại kim sai, Lôi nữ vương của Lĩnh Nam! Dù là ba tớ cũng không có quyền phát biểu trước mặt bà ấy.”
“Thế thì… đáng sợ quá!” Mấy người tỏ vẻ khiếp sợ.
Hai mẹ con Hàn Tiễn Hoa kích động đến mức run rẩy.
“Mẹ, mẹ nghe thấy gì không, Lôi nữ vương đến! Không ngờ Lôi nữ vương lại đích thân đến nhà chúng ta chia buồn! Có phải con đang nằm mơ không!”
Lý Thù Tâm hưng phấn đến mức đỏ cả mặt: “Hoa Nhi, Lôi nữ vương tới, chuyện con trở thành lão đại Lịch Xuyên đã chắc như đinh đóng cột rồi.”
“Tốt nhất con nên nắm bắt cơ hội, để hôm nay Lôi nữ vương thừa nhận con trước mặt mọi người, như thế sau này sẽ không còn ai dám phản đối nữa.”
“Mẹ, con biết rồi!” Hàn Tiễn Hoa nghiêm túc gật đầu, kích động đến mức hai mắt sáng rực.
“Gọi tất cả mọi người, chúng ta dùng cách thức long trọng nhất để tiếp đón Lôi nữ vương!” Lý Thù Tâm nói.
Lý Thù Tâm và Hàn Tiễn Hoa dẫn theo mấy chục dòng chính của nhà họ Hàn đứng nghiêm trước cửa, tựa như binh sĩ đang đợi cấp trên kiểm tra.
Lôi nữ vương đeo khăn che mặt, sau lưng có hai kim sai đi theo, vững vàng đi vào trong.
“Chào đón Lôi nữ vương!” Lý Thù Tâm, Hàn Tiễn Hoa và con cháu nhà họ Hàn sau lưng bọn họ đều cúi chào.
Lôi nữ vương lạnh nhạt nói: “Anh Hàn chết trận, tôi như mất đi một cánh tay, mong gia đình nén bi thương!”
Lý Thù Tâm mừng rỡ trong lòng, không ngờ Lôi nữ vương lại gọi là anh Hàn, đây là vinh dự to lớn đến mức nào chứ!
Người nhà họ Hàn ở phía sau cũng tỏ vẻ kích động, đây là Lôi nữ vương đấy! Không ngờ Lôi nữ vương lại gọi Hàn Quốc Mạnh là anh, sau này nhà họ Hàn đã xem như đứng trên các lão đại khác rồi.
Những vị khách đến chia buồn vội vàng cúi chào Lôi nữ vương.
Lôi nữ vương lịch sự đáp lời, hờ hững nhưng không mất sự lễ phép.
Mấy lão đại cũng cúi chào Lôi nữ vương: “Chào Lôi nữ vương!”
“Mọi người đứng lên đi!” Lôi nữ vương nhìn về phía Trình Kiêu, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó, bà ấy nhìn về phía Y Linh đang đứng sau các lão đại.
“Cháu là cô Y Linh đúng không? Quả nhiên dung mạo hơn người!”
Y Linh sửng sốt, đây là Lôi nữ vương, thân phận cao quý hơn cậu của cô không biết bao nhiêu, không ngờ Lôi nữ vương lại cười híp mắt nói chuyện với cô.
“Y Linh xin chào Lôi nữ vương!” Y Linh sợ hết hồn, cũng học theo những người khi nãy, cúi chào Lôi nữ vương.
“Mau đứng dậy đi, đừng khách sáo với tôi! Dù anh Hàn không còn sống, nhưng sau này cứ xem tôi như người thân, cần gì thì cứ nói với tôi.”
Lôi nữ vương đi tới bên cạnh Y Linh, thân thiết nắm lấy tay cô, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Y Linh cảm thấy choáng váng, đường đường là Lôi nữ vương của Lĩnh Nam mà lại dịu dàng dễ gần như thế sao?
Không đợi Y Linh lấy lại tinh thần, Lôi nữ vương lại nói: “Tôi càng nhìn cháu càng thấy thích, hay là làm con gái nuôi của tôi đi?”
Mọi người che mặt: “Không phải chứ, lại nữa rồi!”
“Lần này ngay cả Lôi nữ vương cũng tỏ thái độ như thế, ông trời ơi, ai nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”