Sắc mặt Y Linh thay đổi, cô há hốc mồm, nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin.
Cô biết Trình Kiêu đánh nhau rất giỏi, nhưng đây là nhà họ Hàn! Nhà họ Hàn đứng đầu Lịch Xuyên! Mà Trình Kiêu lại đánh quản gia của nhà họ Hàn!
Thôi xong rồi!
Y Linh lập tức đẩy Trình Kiêu ra ngoài, gần như cầu xin nhìn anh: “Mau đi đi, anh mau đi đi! Chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng lo chuyện bao đồng!”
Hàn Tiễn Hoa cười châm chọc: “Bây giờ mới nghĩ đến việc chạy trốn à? Đã muộn rồi! Mày dám đánh quản gia của nhà họ Hàn cũng là đánh vào mặt nhà họ Hàn!”
Y Linh nôn nóng, thầm nói trong lòng: “Không được, tuyệt đối không thể liên luỵ đến Trình Kiêu, nếu không Hàn Tiễn Hoa sẽ giết anh!”
Y Linh xoay người cầu xin Hàn Tiễn Hoa: “Anh họ, anh cho anh ấy đi đi, chuyện này không liên quan đến anh ấy, coi như tôi cầu xin anh!”
Y Linh càng căng thẳng, Hàn Tiễn Hoa càng ghen tị với Trình Kiêu, càng muốn lấy mạng Trình Kiêu hơn.
“Cậu ta làm bị thương quản gia của nhà họ Hàn tôi, nếu để cậu ta đi thì nhà họ Hàn còn mặt mũi gì nữa!”
Hàn Tiễn Hoa nhìn về phía Khổng Vũ, lạnh lùng nói: “Trợ lý Khổng, anh nói xem phải làm sao đây?”
Khổng Vũ nhìn Trình Kiêu với nét mặt phức tạp, anh ta rất muốn giúp Y Linh, nhưng anh ta phải trung thành với nhà họ Hàn.
“Người sỉ nhục nhà họ Hàn, trả lại gấp mười lần!” Khổng Vũ lạnh lùng nói.
Hàn Tiễn Hoa cười nham hiểm: “Vậy tôi sẽ giao người này cho trợ lý Khổng xử lý!”
Tâm trạng Khổng Vũ trở nên nặng nề, không đáp lời.
“Sao vậy? Ngay cả tôi cũng không thể ra lệnh cho trợ lý Khổng à?” Hàn Tiễn Hoa sa sầm mặt, quát to.
“Không dám, tôi sẽ lập tức thực hiện!” Khổng Vũ xoay người, bất đắc dĩ nhìn Trình Kiêu: “Đắc tội rồi!”
“Đừng, trợ lý Khổng, tôi sẽ bảo anh ta đi ngay!” Y Linh chắn trước mặt Trình Kiêu, lo lắng nói.
Hàn Tiễn Hoa chợt lạnh lùng quát lên: “Khổng Vũ, khi nãy anh còn giải thích giúp người phụ nữ này, bây giờ cô ta cấu kết với người ngoài, chứng cứ rõ ràng, anh còn gì để nói không?”
“Bắt tên ranh con kia lại, sau đó đuổi hai mẹ con nuôi ong tay áo này ra ngoài cho tôi!”
“Vâng!” Mấy thuộc hạ lập tức đi về phía mẹ con Y Linh.
“Đợi đã!” Khổng Vũ chợt cất lời.
Hàn Tiễn Hoa và một đám khách đều nhìn về phía Khổng Vũ, không hiểu anh ta muốn làm gì.
Nét mặt Hàn Tiễn Hoa không chút cảm xúc, anh ta lạnh lùng hỏi: “Trợ lý Khổng, anh muốn tạo phản à?”
Khổng Vũ cúi đầu: “Cậu chủ hiểu lầm rồi, nếu lúc trước tôi đã giải thích giúp cô Y Linh, thì xin hãy để tôi đuổi họ đi!”
Hàn Tiễn Hoa thầm cười chế giễu, đã đến lúc này rồi mà anh còn bảo vệ hai mẹ con này, được thôi, dù sao bọn họ cũng sắp bị đuổi khỏi nhà họ Hàn rồi, tôi sẽ thuận theo ý anh.
“Được, vậy tôi sẽ giao cho anh xử lý!”
Khổng Vũ lạnh lùng làm động tác mời với Y Linh, trầm giọng nói: “Cô Y Linh, xin mời!”
Y Linh gật đầu biết ơn, cô biết nếu thuộc hạ của Hàn Tiễn Hoa đuổi họ đi, chắc chắn họ sẽ rất chật vật.
Khổng Vũ là muốn để lại cho hai mẹ con họ chút tự trọng cuối cùng trước mặt biết bao nhiêu người.
“Mẹ, chúng ta không thể ở lại nơi này nữa rồi, chúng ta đi thôi! Nếu cậu ở trên trời linh thiêng, con tin cậu sẽ không trách việc chúng ta không tiễn cậu một đoạn đường cuối đâu!”
Cuối cùng Hàn Như cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy biết bao nhiêu người bị sự cố chấp của mình liên luỵ, bà ta thở dài nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Giọng nói lạnh lùng châm chọc của Tôn Mạc vang lên: “Tôi đã bảo là anh đừng làm ra vẻ rồi mà anh còn không nghe, bây giờ Y Linh vì bảo vệ anh mà bị đuổi rồi, anh hài lòng chưa?”. đam mỹ hài
Dù cô ta nói không to, nhưng lúc này xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu của mấy vị khách kia mang theo chút khinh bỉ, thậm chí còn có người lấy nó ra làm ví dụ dạy dỗ trẻ con: “Nhìn đi, đây là hậu quả của việc lo chuyện bao động đấy!”
“Lớn lên con tuyệt đối đừng học theo cậu ta!”
Trình Kiêu đột nhiên quay đầu thờ ơ nhìn Tôn Mạc, nét mặt anh vẫn rất hững hờ, nhưng lại khiến người ta sợn tóc gáy, tựa như toàn bộ đất trời đều sắp sụp đổ.
“Nếu không phải nể tình dì Ninh Lan, tôi đã không tha cho cô đến tận bây giờ rồi?”
Lần một lần hai, lại đến lần ba lần bốn, suy cho cùng cũng sẽ có ngày Trình Kiêu hết kiên nhẫn với Tôn Mạc.
Nét mặt Tôn Mạc vẫn rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô ta đang nổi da gà, ánh nhìn của Trình Kiêu khi nãy khiến cô ta như rơi xuống hầm băng.
“Vì sao ánh mắt của anh ta lại khiến mình cảm thấy đáng sợ như thế? Tại sao vậy!” Tôn Mạc không thể hiểu nổi, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, không biết sao cô ta lại sợ một ánh mắt của Trình Kiêu!
Trình Kiêu không nói nhiều với cô ta nữa, anh duỗi tay đè lên vai Y Linh đang đỡ mẹ cô đứng dậy.
Anh ngẩng đầu, nói với giọng điệu không chút cảm xúc, giọng nói hờ hững còn mang theo sự khinh thường: “Dường như các người quên mất sự tồn tại của tôi rồi?”
“Tôi vẫn chưa đồng ý, ai dám bắt cô ấy đi.”
Giọng điệu của Trình Kiêu hơi bất cần, nghe như đang nói đùa vậy, nhưng lại mang theo ý chí vô cùng kiên định.
Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh!
Mọi người thoáng sửng sốt.
Sau đó bắt đầu xôn xao.
“Mẹ kiếp, có phải tên nhóc này bị ngu không? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy!”
“Ha ha, không ngờ tên này còn nói cậu ta vẫn chưa đồng ý, đúng là buồn cười, cậu ta nghĩ mình là Trình đại sư sao? Còn dám ra lệnh cho nhà họ Hàn, đúng là chán sống”.
“Tôi thật sự tò mò muốn biết đây là đứa trẻ không hiểu chuyện của nhà ai, ba mẹ cậu ta không dạy dỗ cậu ta à? Tự tìm đường chết như thế sẽ chết thật đấy!”
Mấy người trẻ tuổi xung quanh đều châm chọc Trình Kiêu, những người khá lớn tuổi thì chững chạc hơn, cũng không giễu cợt Trình Kiêu, có điều đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Có nhiều người còn nhìn anh như đang nhìn một người chết.
Nét mặt Vương Hiểu Hi khá gượng gạo, cô ta cười nhạo: “Có phải Trình Kiêu bị ngu không vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai! Cậu ta đang uy hiếp nhà họ Hàn à?”
Lý Ngôn cười chế giễu: “Trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội chẳng thể trốn! Cậu ta muốn tự tìm đường chết thì cứ để cậu ta chết! Cho rằng quen biết với mấy ông trùm ở Hà Tây là có thể làm mưa làm gió à? Nơi này là Lịch Xuyên, dù Mã Tài đến đây cũng không dám nói như thế!”
Khi nãy bị Trình Kiêu đáp trả, Tôn Mạc càng chán ghét hắn hơn, thậm chí còn muốn trả thù.
“Hừ, tự mình tìm đường chết cũng không sao, chỉ mong anh đừng liên luỵ đến Y Linh!”
Y Linh cũng tỏ vẻ lo lắng, cô không ngờ Trình Kiêu lại hùng hồn đến thế.
Y Linh vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thôi đi Trình Kiêu, tôi và mẹ đã muốn đi từ lâu rồi, chúng ta đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”
Trình Kiêu cười khẽ, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của Y Linh: “Không cần lo, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô đâu.”
Một câu nói rất bình thản, nhưng còn kiên định hơn bất cứ một lời thề nào.
Trái tim Y Linh khẽ rung động, dường như có một sợi dây nào đó bị dao động.
Y Linh chợt bật khóc, chợt cảm thấy thân thể gầy gò của Trình Kiêu thoáng chốc trở nên cao lớn như núi non.
“Cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi thôi!” Y Linh biết bây giờ không phải lúc xúc động, họ vẫn còn đang gặp nguy hiểm.
Hàn Tiễn Hoa nhìn chằm chằm Trình Kiêu, một lúc lâu sau đó, anh ta mới bật cười, trong tiếng cười chứa đầy sự trêu chọc.
“Đúng là thú vị, một người ngoài chạy đến nhà họ Hàn, nói với gia chủ tương lai của nhà họ Hàn là tao rằng chuyện nhà của chúng tao cần mày đồng ý!”
Nét mặt Hàn Tiễn Hoa trở nên lạnh lùng, anh ta nâng cao giọng: “Ai cho mày cái gan đó thế!”
Lý quản gia đứng bên cạnh bị sưng nửa bên mặt, trong mắt loé lên sự độc ác, nghiến răng nói: “Một người ngoài mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hàn tôi, hôm nay nếu để cậu sống sót rời khỏi đây, sau này nhà họ Hàn tôi sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Lĩnh Nam.”
Hàn Tiễn Hoa hơi bất mãn nhìn Lý quản gia, mỗi một câu của ông ta đều gộp mình với nhà họ Hàn, là sợ nhà họ Hàn không ra mặt giúp ông ta à?
Nhưng Hàn Tiễn Hoa luôn cho rằng giết chết Trình Kiêu chẳng khác này giết chết một con kiến, cho nên anh ta cũng không so đo với Lý quản gia.