Nghe lời kể của Lý quản gia, những người vốn còn đang nghi ngờ đều không khỏi tin tưởng.
Cái này cũng giống như tang chứng vật chứng đều có đủ vậy.
“Nếu quản gia đã dám nói ra chuyện này thì chắc chắn là có chứng cứ cụ thể. Nếu không, sao một quản gia dám đi đắc tội một cô chủ nhà giàu được!”
“Khi nãy tôi còn cảm thấy cô ta đáng thương, có lẽ là bị hiểu lầm, không ngờ cô ta thật sự là một kẻ vô ơn.”
“Người thế này nên đuổi đi, quá đáng ghét!”
“Cậu Hàn, cậu tuyệt đối không thể nhân từ được, nếu người thế này ở lại nhà họ Hàn, sau này không có ông Hàn áp chế, không phải bọn họ sẽ lên trời luôn sao! Nhất định phải đuổi bọn họ ra ngoài.”
Một vài người làm của nhà họ Hàn cũng lớn tiếng phụ hoạ, dáng vẻ rất chính nghĩa, giống như nếu mẹ con Y Linh không đi, nhà họ Hàn sẽ lập tức bị huỷ diệt trong tay bọn họ vậy.
Đương nhiên người dắt mũi là do Hàn Tiễn Hoa sắp xếp từ trước.
Hàn Tiễn Hoa thầm thấy đắc ý, nhưng anh ta vẫn đang diễn, anh ta muốn thể hiện mình là một chủ nhà tốt bụng có tình có nghĩa.
Hàn Tiễn Hoa cố tình ra vẻ khiếp sợ nhìn Y Linh, đau lòng hỏi: “Em họ, thứ này thật sự là em lấy sao?”
Lúc này Y Linh chỉ cười chế giễu, bây giờ đã có tang chứng vật chứng rồi, dù cô có giải thích cũng có ai tin đâu?
“Anh họ, anh cảm thấy là tôi lấy sao?” Nét mặt Y Linh tái nhợt, trong mắt cũng tràn đầy sự tuyệt vọng.
Hàn Tiễn Hoa vẫn đang diễn: “Em họ, em nói thật đi, nếu không phải em lấy, chắc chắn anh họ sẽ điều tra rõ ràng, lấy lại công bằng cho em.”
Y Linh cười nhạt: “Tôi không lấy, để tôi xem anh họ lấy lại công bằng cho tôi như thế nào.”
Hàn Tiễn Hoa lạnh lùng nhìn cô, không ngờ sắp chết đến nơi mà em họ của anh ta vẫn còn cứng đầu như thế.
Lý quản gia bình tĩnh nhìn mọi người, sau đó có người lạnh lùng giễu cợt: “Đúng là mặt dày vô liêm sỉ, trộm đồ, bây giờ còn có cả chứng cứ, vậy mà vẫn không thừa nhận!”
“Một người thấp kém như thế, nếu còn tiếp tục ở lại nhà họ Hàn, không biết cô ta còn làm ra chuyện gì nữa!”
“Cậu chủ, cậu nhất định phải đuổi tên trộm này ra khỏi nhà họ Hàn!”
“Đúng, cậu chủ, nhất định phải đuổi tên trộm mặt dày này ra ngoài!”
Những khách khứa kia cũng tỏ vẻ rất khinh thường. Trộm đồ bị bắt tại trận mà còn muốn chối, đúng là không có liêm sỉ.
Hàn Tiễn Hoa thấy đến đây là được rồi, lập tức để lộ bộ mặt thật.
“Em họ, lúc còn sống ba đối xử với em không tệ, không ngờ em lại làm ra chuyện trộm gà trộm chó sỉ nhục gia đình thế này!”
“Nể tình là người thân, anh cũng không muốn truy cứu gì.”
“Em đi đi!”
“Sau này các người không còn liên quan gì với nhà họ Hàn tôi nữa!”
Hàn Tiễn Hoa diễn vẻ cắt đứt trong đau khổ, giống như phải khổ sở lắm mới đưa ra quyết định này, nhưng thật ra trong lòng đã vui như trẩy hội từ lâu.
Lý Thù Tâm ở bên cạnh tỏ vẻ độc ác: “Cuối cùng cũng có thể đuổi hai kẻ đê tiện này đi rồi, năm đó vì hai người, khiến tôi phải chịu hết nhục nhã trước mặt Hàn Quốc Mạnh, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả thù!”
“Cút ra ngoài, cút khỏi nhà họ Hàn đi!”
“Nhà họ Hàn không hoan nghênh loại người trộm cướp! Mau cút đi!”
Mọi người đều rất phẫn nộ, đương nhiên phần lớn là bị dắt mũi.
Y Linh bất lực nhìn Hàn Như, uất ức bật khóc: “Mẹ, chúng ta phải làm sao đây?”
Hàn Như nhìn Hàn Tiễn Hoa đang tỏ vẻ đau lòng ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Không cần các người đuổi, đợi tang lễ của ba cậu kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.”
Hàn Tiễn Hoa ra vẻ khó xử: “E rằng không được đâu, hôm nay bận rộn như thế, chắc chắn bảo vệ cũng không chú ý, lỡ như lại mất đồ thì phải làm sao?”
“Nếu hai người đã quyết định rời đi thì sao còn cần đợi đến khi tang lễ của ba tôi kết thúc? Chẳng lẽ hai người có âm mưu gì không thể cho người khác biết sao?”
Lập tức có người lớn tiếng hùa theo: “Cậu chủ, chắc chắn bọn họ muốn lợi dụng lúc chúng tôi bận rộn mà trộm một vài thứ ra ngoài.”
“Đúng thế, cậu chủ đừng mềm lòng, nhất định phải đuổi bọn họ đi ngay lập tức!”
Hàn Như tuyệt vọng nhìn cháu trai ruột thịt của mình: “Tôi chỉ muốn đợi tang lễ của ba cậu kết thúc, tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng, một yêu cầu nhỏ nhoi như thế mà cậu cũng không thể đồng ý sao?”
Hàn Tiễn Hoa buồn rầu nói: “Xin lỗi, vì sự an toàn của nhà họ Hàn, tôi khó mà đồng ý được!”
Nhưng Hàn Tiễn Hoa lại nhìn Hàn Như bằng ánh mắt vô cùng đắc ý, tựa như muốn nói: “Cầu xin tôi, cầu xin tôi đồng ý đi!”
Y Linh thật sự không thể chịu được nữa, cô đứng lên kéo tay Hàn Như, tức giận nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, nếu cậu còn sống, chắc chắn cậu không muốn thấy mẹ phải chịu uất ức như thế đâu!”
Nhưng Hàn Như lại không đứng dậy, bà ta nhìn Hàn Tiễn Hoa với ánh mắt van xin: “Cậu để tôi tiễn Quốc Mạnh một đoạn đường cuối đi! Tôi cầu xin cậu!”
Nói xong, không ngờ Hàn Như lại dập đầu với Hàn Tiễn Hoa.
Trên mặt Y Linh đầm đìa nước mắt: “Mẹ…”
Hàn Tiễn Hoa và Lý Thù Tâm lập tức vô cùng đắc ý, trước kia lúc Hàn Quốc Mạnh còn sống, vì bảo vệ hai mẹ con này mà nhiều lần dạy dỗ mẹ con bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng có thể trả thù rồi.
Lúc này mấy người nhóm Vương Hiểu Hi vừa khéo đi vào, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Y Linh thì khó hiểu hỏi: “Y Linh, cậu làm sao thế? Ai chọc giận cậu à!”
Y Linh xoay người nhìn về phía mấy người nhóm Vương Hiểu Hi, vui mừng nói: “Mọi người đến rồi à?”
Sau đó, cô chợt nhận ra hoàn cảnh của bọn họ bây giờ rất không ổn, cô lập tức sa sầm mặt, áy náy nhìn mấy người nhóm Vương Hiểu Hi: “Xin lỗi, tớ xảy ra một vài chuyện, cảm ơn các cậu có thể đến, nhưng các cậu vẫn nên về trước đi!”
Hàn Tiễn Hoa đột nhiên chỉ vào Y Linh, nổi giận: “Em họ, không ngờ em còn có đồng bọn! Em thật sự khiến tôi quá thất vọng!”
Y Linh tức đến mức lồng ngực phập phồng: “Anh họ, đây là bạn học của tôi đến để chia buồn!”
Khổng Vũ ở bên cạnh thật sự không thể đứng nhìn được nữa, bèn nói: “Cậu chủ, tôi cảm thấy chuyện này không thể có kết luận quá sớm, dù sao cũng không có ai tận mắt nhìn thấy cô Y Linh lấy đồ ra từ trong phòng làm việc của nhà họ Hàn!”
“Tôi cảm thấy cũng có thể có người cố ý hãm hại cô Y Linh!”
Trong mắt Hàn Tiễn Hoa loé lên ánh sáng hung ác, đa số các cấp dưới khác của Hàn Quốc Mạnh đều đến nịnh bợ anh ta, thề thốt sẽ trung thành tận lực. Nhưng Khổng Vũ này lại cứ không tỏ thái độ gì.
Nếu không phải vì Khổng Vũ là cánh tay đắc lực nhất của Hàn Quốc Mạnh, thế lực quá lớn, thì Hàn Tiễn Hoa đã đuổi anh ta đi từ lâu rồi.
Lý quản gia ở bên cạnh cười khẩy: “Khổng Vũ, ý cậu là tôi cố ý hãm hại cô Y Linh à?”
Khổng Vũ hờ hững nhìn thoáng qua Lý quản gia, sắc mặt không hề thay đổi, cao giọng nói: “Ông Hàn yêu thương cô Y Linh như thế, nếu cô ấy muốn gì chỉ cần lấy là được, có cần phải trộm sao?”
“Đây rõ ràng là có người lợi dụng cái chết của ông Hàn, cố ý hãm hại cô Y Linh.”
Y Linh nhìn Khổng Vũ bày tỏ sự biết ơn, không ngờ bây giờ ở nhà họ Hàn vẫn có người dám nói chuyện giúp mẹ con họ.
Lúc này, mấy người Tôn Mạc cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Vương Hiểu Hi nghe nói có người vu oan Y Linh trộm đồ thì đã sớm nổi trận lôi đình, thừa dịp Khổng Vũ phản bác, cô ta cũng hét to: “Đúng thế, chắc chắn là có người vu oan Y Linh, Tiểu Linh Linh của tôi kiêu ngạo như thế, sao có thể đi trộm đồ được!”
“Các người nói bậy cũng đừng vô lý thế chứ!”
Tôn Mạc cũng tỏ thái độ: “Chúng tôi tin tưởng Y Linh chắc chắn sẽ không trộm đồ, nhất định là có người cố ý hãm hại cô ấy!”
Hàn Tiễn Hoa thật sự muốn chửi tục, một tên Khổng Vũ đã đủ mệt rồi, ở đâu xuất hiện thêm bọn ngu này vậy?
Hàn Tiễn Hoa cũng lười diễn nữa, hôm nay anh ta nhất định phải đuổi hai mẹ con Y Linh ra khỏi nhà họ Hàn.
Hàn Tiễn Hoa nhìn chằm chằm Khổng Vũ: “Khổng Vũ, ý anh là tôi cố ý hãm hại mẹ con họ ư?”
Dứt lời, anh ta quay đầu trừng mấy người Tôn Mạc, khinh thường quát: “Các người là ai? Chuyện của nhà họ Hàn tôi bao giờ đến lượt các người chen miệng vào thế!”