Trong phòng, mẹ Hàn Như đang nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Khổng Vũ đã tìm bác sĩ khám cho bà ta rồi. Hàn Như bởi quá đau lòng, cộng thêm hai ngày hai đêm không cơm nước gì, rơi vào trạng thái tự bảo vệ của cơ thể con người.
Nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ tỉnh lại.
Y Linh quỳ trước giường, nắm tay mẹ, đôi mắt sáng và trong veo vốn dĩ đã mờ mịt.
"Mẹ, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì con cũng sẽ đi theo mẹ!"
Cậu đã mất, mẹ là người thân duy nhất của cô ta trên đời này, tất nhiên, ngoại trừ người cha mà mẹ vẫn luôn không chịu nói thân phận cho cô ta biết.
Nếu Hàn Như có chuyện gì, Y Linh thực sự không biết phải sống tiếp thế nào.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một thanh niên với vành mắt đen và khuôn mặt sưng vù, vừa nhìn là biết đã quá chén, bước vào với bộ mặt cười xấu xa.
"Em họ, sức khỏe của cô thế nào rồi? Có nặng lắm không?"
Nghe thấy giọng nói này, Y Linh lập tức nhíu mày.
Thanh niên này là con trai của Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa, anh họ của Y Linh.
Có điều, Hàn Tiễn Hoa này luôn thèm muốn vẻ đẹp của Y Linh, nhiều lần gây rối cho Y Linh, thậm chí có lần còn đề nghị với Hàn Quốc Mạnh muốn thân càng thêm thân.
Nếu là ở thời cổ đại, anh em họ trời sinh một cặp, làm như vậy cũng không sao.
Nhưng đây là xã hội hiện đại, đề nghị của Hàn Tiễn Hoa đồng nghĩa với làm xằng làm bậy.
Lần đó đã chọc giận Hàn Quốc Mạnh, Hàn Tiễn Hoa đã bị thẳng tay đánh tơi tả và bị cấm túc một tháng mới được thả ra.
Chuyện lần đó đã khiến Hàn Tiễn Hoa sợ hãi vô cùng, cả đời cũng không quên được.
Mặc dù sau khi được thả ra, Hàn Tiễn Hoa cũng không dám tiếp tục để ý đến Y Linh nữa, nhưng sự hầm hầm trong mắt anh ta lại càng thêm sâu.
Y Linh có thể cảm giác được, anh họ này của mình cũng không phải thay đổi triệt để, mà là chôn chặt hận thù trong lòng.
Bây giờ, người cậu có thể áp chế được người anh họ này mất rồi, chỉ sợ rằng người anh họ này đã không còn nén được giận!
Y Linh cúi đầu, khẽ gọi: "Anh họ."
Thấy Y Linh mặc đồ tang, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê dính hạt mưa, trái tim Hàn Tiễn Hoa chợt run lên, chỉ cảm thấy tim mình như bị một cái búa tạ đập vào.
"Đẹp, đúng thật là quá đẹp!"
Mấy ngày nay Hàn Tiễn Hoa vẫn luôn thu xếp ở bên ngoài. Hàn Quốc Mạnh không chỉ có mình anh ta là con trai duy nhất, muốn tiếp quản vị trí đại lão của Hàn Quốc Mạnh ở Lịch Xuyên, Hàn Tiễn Hoa cần phải có được ủng hộ của rất nhiều người.
Nhưng cũng may, chỉ số IQ của anh ta được tính là cao nhất trong số đông đảo anh em.
Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tuy nhiên, Hàn Tiễn Hoa vẫn luôn không quên mình vẫn còn một cô em họ xinh đẹp và đáng yêu.
Việc đầu tiên sau khi từ bên ngoài trở về chính là đến tìm Y Linh.
“Em họ mau đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm, quỳ lâu không tốt cho sức khỏe!” Nói rồi, Hàn Tiễn Hoa vươn tay kéo Y Linh.
Y Linh cảm thấy sợ hãi, vội vàng đứng lên, thuận thế lùi về sau mấy bước: "Không làm phiền anh họ phí sức, tôi tự mình đứng dậy được."
Nụ cười trên mặt Hàn Tiễn Hoa chợt lạnh đi, ánh mắt nhìn Y Linh mang tính chiếm hữu sâu sắc.
“Em họ, em ghét tôi như vậy sao?” Giọng Hàn Tiễn Hoa có chút lạnh lùng.
“Đâu có, anh nói đi đâu vậy, tôi làm sao dám ghét anh họ.” Y Linh đáp lại trái với lòng mình.
Hàn Tiễn Hoa cười lạnh lùng, nói: “Em cũng không cần phải giả vờ trước mặt tôi, chuyện tới nước này, tôi sẽ nói rõ cho em biết."
"Bên ngoài tôi đã thu xếp xong, sau này tôi sẽ là đại lão mới của Lịch Xuyên. Nếu em ngoan ngoãn đi theo tôi, sau này mẹ con em vẫn có thể ăn no mặc đẹp. Tôi sẽ cho hai người muốn cái gì thì có cái nấy."
Trái tim Y Linh hoàn toàn chùng xuống. Quả nhiên, người anh họ này đã không đợi thêm được nữa.
Hàn Tiễn Hoa có lẽ cảm thấy mình sắp trở thành đại lão mới của Lịch Xuyên, vẻ mặt vênh váo ta đây, đi về phía Y Linh cười xấu xa, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Linh.
"Nếu em không biết điều, thì đừng trách anh họ vô tình!"
Tay của Hàn Tiễn Hoa từ từ rơi xuống, Y Linh nhìn mẹ trên giường, cắn răng, kìm lại sự run rẩy.
Tuy nhiên, ngay khi ngón tay của Hàn Tiễn Hoa chạm vào tóc Y Linh, Y Linh chợt né ra, giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi.
“Anh họ, xin anh hãy tự trọng!” Cô thực sự không thể chịu đựng được, vì thế, cô thà chết.
Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa đột nhiên lạnh đi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Y Linh, cả nhà họ Hàn đều sắp là của tôi, sau này cả Lịch Xuyên cũng là của tôi. Em không đi theo tôi, thì còn muốn đi theo ai?"
"Hay là em nghĩ, em có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi?"
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Y Linh, Hàn Tiễn Hoa đã nhịn nhiều năm, quả thực không muốn đợi thêm nữa, trực tiếp nhào về phía Y Linh.
"A, người đâu!"
Y Linh vừa chạy vừa hét lên, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Hàn Tiễn Hoa đắc ý cười giễu cợt: "Vừa rồi lúc vào tôi đã cặn dặn, không ai được tới quấy rầy chúng ta, cho dù em có la hét hư cổ họng, cũng sẽ không có người tới."
"Em họ, em còn muốn cố chấp không chịu tỉnh ra đến lúc nào nữa? Chẳng lẽ em muốn nhìn cô bị đuổi ra ngoài, ngủ ngoài đường sao?"
Hàn Tiễn Hoa nửa dụ dỗ, nửa đe dọa.
Y Linh lúc này vô cùng kinh hãi. Thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Nhìn thấy Hàn Tiễn Hoa nhào tới lần nữa, Y Linh đột nhiên hét lên: "Chờ đã, anh họ, anh để tôi nghĩ lại! Cậu hiện giờ hài cốt còn chưa yên, chuyện này dù thế nào cũng phải đợi đến khi tang lễ của cậu kết thúc!"
Hàn Tiễn Hoa lưu luyến liếc nhìn Y Linh, cố đè nén dục vọng trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai, ngày mai tôi muốn câu trả lời của em!"
Y Linh cảm thấy bất lực, vốn dĩ còn muốn kéo dài hai ba ngày, nhưng không ngờ Hàn Tiễn Hoa lại nóng lòng như vậy.
"Được rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ cho anh họ một câu trả lời hài lòng."
Hàn Tiễn Hoa liếc nhìn Y Linh một cái thật lâu: "Hy vọng em đừng có dại dột."
Nói xong thì quay người rời đi.
Y Linh dường như bị rút cạn sức lực trong tích tắc, ngã xuống bên giường của mẹ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Hàn Tiễn Hoa làm là đến phòng của Y Linh.
Tuy nhiên, Hàn Như đã tỉnh lại và đang ngồi trên giường ăn cháo do Y Linh đút.
Hàn Tiễn Hoa sững người, cười ngoài mặt nói: "Cô tỉnh rồi à."
Hàn Như gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: "Cậu có chuyện gì sao?"
Hàn Tiễn Hoa nhìn Y Linh, cười nói: "Con tìm em họ có chút chuyện. Em họ, em ra ngoài một lát."
Vẻ mặt Hàn Như lạnh lùng, trực tiếp hét lên giận dữ: "Hàn Tiễn Hoa, cậu là súc vật sao? Y Linh là em họ của cậu đấy, cả nó cậu cũng không buông tha!"
Sắc mặt Hàn Tiễn Hoa trở nên ảm đạm, không ngờ Y Linh lại nói chuyện này với Hàn Như.
Mà thôi, nếu đã không nể mặt, vậy thì cũng không còn gì phải kiêng dè.
Hàn Tiễn Hoa cười lạnh lùng nói: "Cô à, chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua, anh em họ trời sinh một cặp sao?"
Hàn Tiễn Hoa đắc ý nói: "Ba chết rồi, con chính là chủ nhà họ Hàn. Bên ngoài con cũng đã lo liệu xong, đại lão Lịch Xuyên cũng là của con. Nếu cô để cho em họ đi theo con, sau này ăn ngon uống đã, có gì không tốt?"
Hàn Như đau lòng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Chỉ sợ chúng tôi không với cao nổi."
Trên mặt Hàn Tiễn Hoa lộ ra vẻ không hài lòng, lạnh lùng nói: "Cô à, cô cần phải suy nghĩ rõ ràng, lúc con đến, mẹ con đã ra lệnh bảo con đuổi hai người ra khỏi nhà họ Hàn. Nếu không cho em họ đi theo con, con thật sự không biết nên lấy cớ gì để làm chiếu lệ với mẹ con."
Đây nói thẳng ra chính là dọa dẫm.
Hàn Như dường như đã sớm ngờ tới Hàn Tiễn Hoa sẽ nói như vậy, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Yên tâm, đợi ba cậu được an táng đâu vào đó, mẹ con chúng tôi sẽ lập tức đi ngay!"
Da mặt Hàn Tiễn Hoa run lên vài cái, sắc mặt khó coi: "Hừm, nếu các người đã không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách tôi vô tình."
"Hạn cho các người trong sáng nay dọn ra khỏi nhà họ Hàn, nếu không, tôi sẽ cho người đánh đuổi các người đi."