Thư Nam nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, dường như cực kỳ sợ nhớ lại những chuyện đó.
“Sao hả, không dám nói?” Trình Kiêu cười như không cười nói.
Sắc mặt Thư Nam dần trở nên nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
"Là ngươi giải thoát cho ta, là ân nhân của ta, ta nói hết cho ngươi biết."
Sau nửa giờ, Trình Kiêu cuối cùng cũng hiểu rõ.
Hóa ra Thư Nam vốn là mò kim giáo úy, một lần đi thăm dò lăng mộ ở phương Nam Vân Nam, kết quả đi nhầm vào động phủ của các tu sĩ tu luyện, bị tàn hồn của Hạn Bạt tá túc trong động phủ nhập vào người.
Để hồi phục nguyên khí, Hạn Bạt đã khống chế Thư Nam, sáng lập ra Âm Thi Môn, săn giết người thường, tích lũy tài nguyên tu luyện.
Mặt khác, mỗi ngày Hạn Bạt đều hấp thu nguyên khí và tinh khí sinh mệnh từ trên người túc chủ, mỗi lần như vậy Thư Nam đều đau đến không muốn sống.
Thư Nam thậm chí còn không thể tự sát, thật là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vì vậy, Trình Kiêu bắn chết hồn tổ Hạn Bạt gần như là ân tái tạo đối với Thư Nam.
Sau khi nghe xong, sự thờ ơ trong mắt Trình Kiêu đã giảm đi rất nhiều.
Nhìn Thư Nam, Trình Kiêu nhẹ giọng nói: "Sau này ngươi đi theo ta đi!"
Thư Nam sửng sốt, lần này hắn làm ầm ĩ như vậy, giết không ít đại lão, vốn cho rằng Trình đại sư chắc chắn sẽ không tha cho hắn, nhưng không ngờ Trình Kiêu không những không giết hắn, mà còn thu nhận hắn.
“Được!” Thư Nam không nói bất kỳ lời cảm kích nào, chỉ đáp lại một chữ được.
Thế nhưng, Trình Kiêu biết sức nặng của chữ này nặng hơn bất kỳ lời thề nào.
Trình Kiêu gật đầu, nhìn về phía mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn.
Thư Nam có huyết mạch đặc biệt, hắn ta rất hữu dụng. Nhưng mà, mấy tên này quả thực không có tác dụng gì đối với Trình Kiêu.
“Phục tùng, hoặc là chết!” Trình Kiêu dửng dưng nói.
Mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn kinh hãi rùng mình, lập tức khom người hành lễ: "Chúng tôi nguyện đi theo Trình đại sư, lên núi đao xuống biển lửa, thà chết không từ!"
Môn chủ đều đã đầu hàng, bọn họ còn cần phải nói sao?
Trình Kiêu đưa cho Thư Nam một viên Trúc Cơ Đan và nói: "Dưỡng thương cho tốt rồi đến tìm ta."
Thư Nam nhận lấy đan dược, nói tiếng cảm ơn.
Trình Kiêu liếc nhìn các đại lão mặt đầy kính sợ bên cạnh.
"Các người còn muốn đánh tiếp không?"
Tất cả các đại lão đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi.
"Không, không dám! Chúng tôi sẵn sàng đầu hàng, nghe theo sự mệnh lêngj của Trình đại sư."
Trình Kiêu nhìn Lôi nữ vương. Có phải anh đã cướp địa bàn của Lôi nữ vương?
Nhìn thấy ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía mình, Lôi nữ vương cũng khom người hành lễ: "Từ nay về sau, Lĩnh Nam do Trình đại sư làm chủ!"
Trình Kiêu trầm tư chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Được."
...
Một ngày sau, toàn bộ thế giới ngầm ở Lĩnh Nam lại trở về bình yên.
Trình Kiêu chỉ là một chưởng quỹ ngồi không, Lĩnh Nam vẫn giao cho Lôi nữ vương quản lý.
Các đại lão chết trận cần phải chọn người mới lên thay thế, bọn đàn em cần phải phát tiền tử.
Đến lúc này Trình Kiêu mới biết đại lão của Lịch Xuyên, Hàn Quốc Mạnh vậy mà đã chết trận.
Mặc dù Trình Kiêu không thiện cảm mấy với Hàn Quốc Mạnh, nhưng dù nói thế nào, ông ta cũng là cậu ruột của Y Linh.
Trình Kiêu đặc biệt tìm đến Lôi nữ vương, dặn dò một câu: "Tang lễ của Hàn Quốc Mạnh, tổ chức long trọng một chút."
Với thế lực của Lôi nữ vương, hiển nhiên thăm dò ra được mối quan hệ giữa Trình Kiêu và cô cháu gái Y Linh của Hàn Quốc Mạnh, đương nhiên biết nên làm thế nào.
"Trình đại sư yên tâm!"
Tang lễ của Hàn Quốc Mạnh dự kiến vào ba ngày sau, Trình Kiêu không quay lại trường học, mà trở về biệt thự Vọng Nguyệt Lâu.
Vào lúc này, linh khí của toàn bộ hồ Bán Nguyệt càng thêm nồng đậm.
Đặc biệt là Vọng Nguyệt Lâu.
Trình Kiêu trực tiếp bế quan tu luyện, Xạ Nhất Thần Quyết quá hao tổn linh lực, sau khi bắn ra một mũi tên tiêu diệt hồn tổ Hạn Bạt, tu vi trong cơ thể Trình Kiêu chỉ còn lại hai phần.
Lúc này, cần phải mau sớm phục hồi lại thực lực.
Mãi cho đến ba ngày sau, Trình Kiêu mới kết thúc tu luyện, trước hết là đi dự tang lễ của Hàn Quốc Mạnh.
"Mình nhớ là Y Linh đang ở nhờ nhà cậu của cô ấy ở Hà Tây. Lần này, cô ấy hẳn là rất đau buồn!"
Trình Kiêu đến đám tang của Hàn Quốc Mạnh, mục đích chính là để an ủi Y Linh.
Thành phố Lịch Xuyên tiếp giáp với thành phố Hà Tây, thuộc bốn thành phố phương Nam.
Y Linh vốn đang theo học tại Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây, nhưng hai ngày trước, mẹ cô đột nhiên gọi cô về, qua điện thoại, Y Linh nghe tin về cái chết của Hàn Quốc Mạnh.
Y Linh là con gái riêng, cô và mẹ cô vẫn luôn sống nhờ trong nhà cậu, tất nhiên, cậu thương yêu cô thậm chí còn hơn con trai mình.
Nghe tin Hàn Quốc Mạnh mất, Y Linh đã thất thần ngay tại chỗ và khóc như mưa bấc.
Sau khi trở về nhà họ Hàn, nhà tang lễ đã được xây dựng hoàn tất, đặt tại ngôi nhà cũ của nhà họ Hàn.
Mẹ Hàn Như mặc quần áo tang, gục bên quan tài khóc suốt hai ngày hai đêm, nửa bước cũng không rời nhà tang lễ cậu.
Thế nhưng, mợ và anh họ lại không ai đến khuyên nhủ.
Ngược lại là Khổng Vũ, thủ hạ tâm phúc của Hàn Quốc Mạnh, tới khuyên nhủ mấy lần.
Sau khi Y Linh trở về, cô cũng thay một bộ đồ tang.
Có câu nói, một người phụ nữ muốn đẹp thì nên mặc đồ trắng.
Y Linh vốn là hoa khôi của trường, xinh đẹp vô song, lại thêm trang phục hiếu thảo này, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, càng thêm xinh đẹp rung động lòng người.
Sau khi Y Linh cúng tế cậu xong, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mẹ, khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ đi ăn chút gì trước đi ạ. Mẹ như vậy sức khỏe nào chịu nổi? Nếu cậu còn sống, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy mẹ như thế này!"
Mợ Y Linh vừa bước vào, nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Ăn cái gì chứ! Cậu mày lúc còn sống chăm sóc mẹ con mày nhiều như vậy, giờ người mất rồi, mẹ con mày không ở nhà tang lễ quỳ ba ngày ba đêm, có xứng với cậu mày không!”
Y Linh cắn môi, dửng dưng nhìn mợ, trên mặt mợ cô lộ rõ vẻ khinh thường.
Khi cậu còn sống, mợ cô luôn áp đặt quan điểm của mình vào và yêu cầu Hàn Quốc Mạnh đuổi mẹ con Y Linh đi.
Tuy nhiên, sau vài lần bị cậu trách mắng, không dám nhắc đến nữa.
Chỉ là, mầm mống của hận thù ngày càng lớn.
Bây giờ Hàn Quốc Mạnh không còn nữa, mợ không còn tiếp tục che giấu sự chán ghét đối với hai mẹ con cô, thậm chí còn mong mẹ con cô chết cùng cậu.
Y Linh cảm thấy lòng lạnh buốt. Cậu vừa mới mất, bây giờ còn lười cả che đậy sao?
"Mợ à, mẹ con đã hai ngày hai đêm không ngủ nghỉ, không ăn uống gì. Cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể bà làm sao chịu nổi?"
"Con cầu xin mợ, hãy khuyên nhủ mẹ con! Nếu cậu còn sống, cậu nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến."
Cho dù biết rõ mợ không ưa mẹ con mình, nhưng Y Linh cũng không dám kêu ca nửa lời, chỉ khóc lóc cầu xin, hy vọng người mợ này còn chút nhân tính.
Dù sao, bây giờ cậu đã mất, họ sống nhờ nhà cậu, sau này hoàn toàn phải xem sắc mặt của mợ.
Thế nhưng, mợ nghe được câu này thì sắc mặt càng thêm khó coi, quát mắng: "Đều là lũ sao chổi các người, khắc chết cậu của mày. Nếu cái lão già chết tiệt Hàn Quốc Mạnh sớm nghe theo lời tao nói, đuổi hai bọn mày đi, ông ta cũng sẽ không chết sớm như vậy!"
Y Linh kinh ngạc nhìn bà mợ ngày thường ôn hòa và kính cẩn nghe theo, thật không dám tin, những lời ác độc như vậy lại thốt ra từ miệng bà ta.
Y Linh biết năn nỉ mợ đã vô ích, chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ mẹ: "Mẹ à, mẹ nhìn con, con là Linh đây!"
Hàn Như dao động, liếc nhìn Y Linh.
Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại, bà ngất đi. Hai ngày hai đêm hành hạ bản thân, người đàn bà này cuối cùng đã không chịu nổi nữa.
"Mẹ!"
Y Linh sợ hãi, chỉ phải cầu cứu mợ cô lần nữa: "Mợ, bác sĩ Tôn có ở đây không? Mợ mau bảo ông ấy đến cứu mẹ con đi!"
Mợ tỏ vẻ ghét bỏ, hất tay Y Linh ra, quát lạnh: "Bác sĩ Tôn không có ở đây. Muốn chết thì để bà ta chết xa một chút, đừng có chết ở trong nhà. Xui xẻo lắm!"
Thấy mợ kiên quyết rời đi, Y Linh lộ vẻ tuyệt vọng: "Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh lại đi..."
Sau khi mợ rời đi, Khổng Vũ canh giữ ở cửa quả thực không đành lòng nhìn thêm được nữa, bước nhanh đến nói: “Cô Y Linh, đưa mẹ cô về phòng trước, tôi đưa cô đi tìm bác sĩ."