Sáng sớm, trời u ám, khiến người ta cảm thấy hơi kiềm chế.
Song Đầu Sơn, Ác Long Đầm.
Hai ngày trước Trình Kiêu đã hái lấy Long Tiên Quả đã chín hoàn toàn.
Long Tiên Quả căn bản là không có cách nào để cất giữ, may mắn có nhẫn trữ vật.
Không gian trong nhẫn trữ vật tự thành một giới, không chịu trói buộc bởi quy tắc của thế giới này, bất kể cất giữ bao lâu cũng sẽ không biến chất.
Lúc đầu Trình Kiêu chuẩn bị lập tức trở về, nhưng nhìn thấy tu vi Tô Lương Tử chính là đến thời khắc mấu chốt, Trình Kiêu lại đợi hai ngày.
Trong lúc đó, Trình Kiêu dùng những ngọc thạch giao dịch mua được ở thị trường ngầm, bố trí một Tụ Linh Trận cỡ nhỏ chung quanh Tô Lương Tử.
Tốc độ tu luyện của Tô Lương Tử, lập tức gia tăng nhiều.
Cuối cùng, Tô Lương Tử thành công đột phá mà bước vào Hóa Cảnh, trở thành một võ đạo tông sư.
Tô Lương Tử mở to mắt, hơi thở thu liễm, thân thể bỗng nhiên chậm rãi lơ lửng trên không, như thần nhân giáng thế.
Võ vào Hóa Cảnh, lơ lửng hư không!
"Ha ha ha ha......"
Tô Lương Tử cất tiếng cười to, thì ra đây chính là Hóa Cảnh!
Giờ phút này, toàn bộ thiên địa trong mắt ông ta, đều vô cùng rõ ràng, thậm chí không quá giống với trước kia.
Loại lực lượng này, quá là kì diệu!
Tô Lương Tử cảm thấy giờ phút này ông ta chính là đệ nhất thiên hạ!
"Được rồi, chúng ta cần phải trở về rồi."
Một thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai ông ta.
Tô Lương Tử đang chìm trong cảm xúc hăng hái, không ai bì nổi run lên bần bật.
Lập tức yên phận rơi xuống trên mặt đất, khom người đáp: "Vâng!"
Tông sư lại sao? Tô Lương Tử cảm thấy trước mặt Trình Kiêu, dù là thiên địa này đều muốn run rẩy.
......
Một nhà ba người Điểm Thế Dạ chọn rời đi Hà Tây, bọn họ chỉ là người bình thường, đấu không nổi với loại người như Cung Húc này.
Cung Húc chỉ dẫn người náo loạn mấy ngày, ông ta và vợ đều mất việc, tiếp tục lưu lại ở Hà Tây cũng không làm nên chuyện gì.
Về phần báo cảnh sát, đừng suy nghĩ nữa, Cung Húc đã sớm nghĩ đến điều ấy.
Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không đem con gái đưa vào hố lửa, cho dù là chết, bọn họ cũng phải bảo vệ Điểm Hương không bị tổn thương.
Đao Ba Cường tìm xe, tự mình đưa Điểm Thế Dạ rời đi, anh ta lo lắng Cung Húc nửa đường giở trò xấu.
Xe an toàn ra Hà Tây, đi vào vùng ngoại thành, Đao Ba Cường cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng bỗng nhiên một chiếc xe từ phía sau lao tới, sau đó thắng gấp, dừng lại trước phía trước xe Đao Ba Cường.
"Không hay!" Đao Ba Cường dồn sức đánh tay lái, chuẩn bị vượt qua.
Nhưng hai bên trái phải, lại có hai chiếc xe lao tới, kẹp xe của Đao Ba Cường ở giữa.
Chung quanh toàn bộ bị chặn lại.
Đao Ba Cường bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía ba người nhà Điểm ngồi phía sau: "Xuống xe đi!"
Cung Húc mang theo hơn mười người thủ hạ, Tân Gia Lạc đi theo bên cạnh, vây lại cả nhà Điểm Hương.
"Chạy đi! Coi các người còn chạy đi đâu!" Cung Húc phách lối kêu lên, nhìn chằm chằm ngực Điểm Hương, ánh mắt lửa nóng.
Điểm Thế Dạ tức giận nói: "Chúng tôi đều đã đồng ý rời đi Hà Tây, cậu còn muốn như thế nào nữa?"
Cung Húc chợt cười to: "Ha ha, ông thật sự cho rằng tôi chỉ là vì đuổi ông ra Hà Tây? Từ đầu đến cuối mục đích của tôi chỉ có con gái của ông thôi."
"Các người muốn rời đi Hà Tây cũng được, lưu lại tiểu mỹ nhân của tôi!"
Tân Gia Lạc tiến lên trước nịnh nọt nói: "Anh Húc, anh nếm xong đừng quên em à!"
Cung Húc khinh bỉ nhìn hắn ta một cái: "Yên tâm, không thiếu phần tốt của cậu!"
Tân Gia Lạc lập tức vui vẻ, ai bảo Điểm Hương luôn lãnh đạm đối với bản thân mình, nếu như theo anh ta, cũng không có ngày hôm nay.
Điểm Thế Dạ đỏ ngầu cả mắt, nhìn chằm chằm Cung Húc và Tân Gia Lạc, hận không thể uống máu lóc thịt bọn hắn.
"Nằm mơ! Cho dù là chết, tôi cũng sẽ không để các người tổn thương con gái của tôi!"
Điểm Hương bị hù tới mức vẻ mặt nhỏ tái nhợt, những người này thực sự quá hèn hạ, quá bẩn thỉu.
"Coi như ông chết, con gái của ông cũng trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu, ha ha!" Cung Húc đắc ý cười lớn, từng bước một đi về phía Điểm Hương.
Đao Ba Cường ngăn ở trước người nhà họ Điểm, âm trầm nhìn chằm chằm Cung Húc: "Cung Húc, tôi khuyên cậu nghĩ kỹ, nhà họ Điểm là bạn của anh Trình, cậu nếu dám động tới người nhà họ Điểm, một khi anh Trình biết được thì cậu cảm thấy anh ta sẽ bỏ qua cho cậu sao?"
Cung Húc khinh bỉ cười nói: "Lưu Cường, ít lấy tên anh Trình kia ra để hù tao, là chính các người vô dụng, thổi phồng tên nhóc kia lên."
"Nếu như cậu ta dám đến ra mặt vì nhà họ Điểm, vậy ta liền để cậu ta có đến mà không có về!"
Cung Húc tàn nhẫn nói.
"Anh Húc, động thủ đi, đừng nhiều lời với hắn ta!" Tân Gia Lạc ở một bên khuyến khích.
Cung Húc vung tay lên với đám thủ hạ: "Lên, chớ tổn thương tiểu mỹ nhân của tôi!"
Hơn mười người thanh niên, lập tức cười xấu xa tiến lên.
Hai tên thanh niên đưa tay muốn chộp Điểm Hương, Đao Ba Cường lập tức ngăn tại trước người Điểm Hương.
"Anh Cường, cho tới bây giờ anh còn chấp mê bất ngộ sao?" Một tên thanh niên trong đó cười lạnh nói, hắn ta vốn là thủ hạ của Đao Ba Cường, đầu nhập vào Cung Húc.
"Đừng nói nhảm, động thủ đi!" Đao Ba Cường quát lạnh nói, anh ta lười nói nhảm với phản đồ.
"Hai người ở trước, đánh tên này nằm đo đất cho tôi!" Cung Húc gầm thét một tiếng.
"Vâng!"
Bốn tên thanh niên lập tức tiến lên, bao vây Đao Ba Cường lại.
Đao Ba Cường mặc dù có thể miễn cưỡng đối phó hai tên trong đó, nhưng bốn người cùng lúc đánh anh ta, anh ta căn bản là không có cách ứng phó.
Rất nhanh, Đao Ba Cường liền bị chế trụ, đè xuống đất.
"Tôi liều với các người!" Điểm Thế Dạ thấy thế, lập tức tiến lên, muốn trợ giúp Đao Ba Cường.
"Bắt lấy ông ta lại!" Cung Húc quát.
Lại là bốn tên thanh niên xông lên, trong nháy mắt liền kiềm chế lại Điểm Thế Dạ vốn không biết đánh đấu.
"Đừng động vào con gái của tôi!" Mẹ của Điểm Hương tiến lên một bước, ngăn tại trước người Điểm Hương, tựa như một con gà mái vươn cánh bảo vệ gà con.
"Lôi ra!" Cung Húc không nhịn được quát, từng bước một đi về phía Điểm Hương, trong mắt hình như có ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Nhìn thấy hai tên thanh niên đi kéo mẹ mình, Điểm Hương lo lắng hô to: "Chớ làm tổn thương mẹ tôi, tôi đi với anh!"
"Không được!" Điểm Thế Dạ đôi mắt đỏ ngầu rống to.
Lý Ny cũng hoảng sợ kêu lên: "Điểm Hương, đừng làm chuyện điên rồ, cậu ta không dám làm gì chúng ta!"
Vẻ mặt Điểm Hương tuyệt vọng, mặt xám như tro, cô thực sự không có cách nào trơ mắt nhìn cha mẹ mình chịu nhục tại trước mặt.
Lông mày Cung Húc nhướn lên, đắc ý cười xấu xa nói: "Vậy là đúng, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao? Tại sao phải cứ thích giày vò bản thân?"
Cung Húc nhìn cha mẹ Điểm Hương, càng thêm đắc ý.
Ngay trước mặt cha mẹ người khác, ức hiếp con gái họ, Cung Húc hình như có loại cảm giác chinh phục đặc biệt.
"Cám ơn các người nuôi được một cái con gái xinh đẹp như thế nhé! Chậc chậc, vóc người này, tướng mạo này, thực là không tồi!"
Ánh mắt Cung Húc mang theo tính xâm lược nồng đậm dò xét trên dưới Điểm Hương.
Điểm Hương nhận mệnh nhắm mắt lại, cô ta cũng định lấy cái chết bảo vệ trong sạch của mình.
Chẳng biết tại sao, bây giờ cô bỗng nhiên đặc biệt muốn gặp Trình Kiêu, mà không phải lưu lại di ngôn gì cho cha mẹ mình.
Điểm Hương cũng bị ý nghĩ của chính mình này làm giật nảy mình.
"Đi thôi, tiểu mỹ nhân Điểm Hương!" Cung Húc mở cửa xe, vẻ mặt đắc ý nói.
Điểm Hương nhìn cha mẹ một cái, ánh mắt kia như đang từ biệt lần cuối.
"Điểm Hương!" Điểm Thế Dạ và Lý Ny đồng thời kêu lên.
Điểm Hương không quay đầu lại, nước mắt chảy xuống gương mặt trắng nõn, thầm nghĩ trong lòng: "Cha, mẹ, thật xin lỗi, đời sau con sẽ báo đáp ơn nuôi dưỡng của hai người!"
"Anh Trình Kiêu, tạm biệt!"
Điểm Hương cúi đầu, ngồi vào chỗ ngồi chiếc xe phía sau Cung Húc kia.
Cung Húc đắc ý cười to, sau đó nói: "Về đi!"
Nhưng tất cả mọi người bỗng nhiên cảm giác sống lưng mát lạnh, nhiệt độ chung quanh tựa hồ cũng giảm xuống mấy độ.
"Chuyện gì xảy ra? Trời nóng bức này sao lại nổi da gà thế này!"
Hai tên thủ hạ của Cung Húc tự lẩm bẩm.
"Các ngươi muốn mang cô ấy đi đâu?"
Đột nhiên, một thanh âm vang lên bên tai mọi người, thanh âm kia băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm nào, như là thanh âm lấy mạng từ Cửu U Địa Ngục truyền ra.