"Lão đại, lão Ngũ, lão Cửu liên tiếp bị giết, xem ra đối phương là nhằm vào Âm Thi Môn chúng ta." Thanh niên ngồi trên Chủ vị sắc mặt âm trầm.
Mấy người trong sơn động đều không lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên kiềm nén.
Một bầu không khí tràn đầy mùi vị tử vong băng lãnh, chậm rãi lan tràn trong sơn động.
Thanh niên kia lạnh lùng nói: "Giết đệ tử của ta, mối thù này nhất định phải báo. Lần này, chúng ta dứt khoát chính thức xuống núi, trước tiên lấy xuống tỉnh Lĩnh Nam!"
Mấy người còn lại ánh mắt sáng lên, rốt cục không cần tiếp tục ở trong sơn động tối tăm không mặt trời này rồi.
"Sư tôn anh minh!"
Ngay khi Trình Kiêu và Tô Lương Tử bế quan ngày đầu tiên tại Song Đầu Sơn, trong vòng một đêm, năm thành phố phương bắc Lĩnh Nam, bị cao thủ không biết tên tuổi tiếp quản.
Đại lão năm thành phố, ba người thần phục, hai người còn lại bị giết.
Ngày thứ ba, năm thành phố khác bị chiếm đóng, bốn tên đại lão bị giết, hai người trong đó, là một trong mười hai thủ hạ của Lôi nữ vương Lĩnh Nam, toàn bộ mười thành phố phương bắc bị chiếm đóng.
Toàn bộ giới võ đạo Tỉnh Lĩnh Nam sôi trào, bởi vì họ nhận được tin, Âm Thi Môn trong truyền thuyết đã xuống núi.
Bảy thành phố phương nam đã tuyên bố thần phục Trình Kiêu môi hở răng lạnh, lập tức tập hợp một chỗ, thương lượng đối sách.
Mặc dù Âm Thi Môn còn không có truyền ra tin tức tấn công họ, nhưng coi như một người qua đường, đều đã ngửi thấy nguy cơ gió thổi báo giông bão sắp đến.
Vào lúc khẩn cấp, Lôi nữ vương Lĩnh Nam luôn luôn rất ít lộ diện, đột nhiên tọa trấn bảy thành phố phương nam, triệu hồi bốn người thủ hạ trong lục đại Kim Thoa, chuẩn bị đối kháng Âm Thi Môn.
Cùng một ngày, Âm Thi Môn đưa thiệp tới, rất không khách sáo bảo Lôi nữ vương thần phục bọn họ, nếu không giết không tha!
Lôi nữ vương ngay trước mặt đại lão bảy thành phố Phương Nam, xé thiệp, tuyên bố tình nguyện chiến đến chết, cũng sẽ không thần phục tà ma ngoại đạo.
Ngày thứ hai, hai bên bộc phát chiến đấu quy mô nhỏ, tình hình chiến đấu kịch liệt, hai bên tử thương thảm trọng.
Lôi nữ vương tự mình ra tay, đánh bại Tứ sư huynh của Âm Thi Môn, tạm thời lấy được thắng lợi.
Có điều, tin tức Lôi nữ vương bị thương, không biết bị ai truyền ra.
Thế giới ngầm bảy thành phố Phương Nam, ai ai cảm thấy bất an.
Âm Thi Môn lập tức tuyên bố tối hậu thư, cho Lôi nữ vương ba ngày thời gian cân nhắc, ba ngày sau nếu không thần phục, Âm Thi Môn liền đại khai sát giới.
Hà Tây, trong mật thất dưới đất trong biệt của thự của Mã Tài.
Lôi nữ vương đeo mạng che mặt màu đen, tựa ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, ho khan không ngừng.
Các đại lão Mã Tài, Tạ Thiên Hoa… mặt mày lo lắng.
"Khụ, khụ khục...... Còn không có liên hệ được với Anh Trình sao?" Thanh âm Lôi nữ vương rất suy yếu, hiển nhiên, lời đồn bị thương liên quan tới bà ta là thật.
"Chủ nhân, điện thoại Anh Trình luôn tắt máy!" Vẻ mặt Vân Nguyệt lo lắng nói.
"Hẳn đây là thiên ý?" Lôi nữ vương hơi nhụt chí, bà ta bây giờ đã là thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng vẫn thua trong tay thanh niên mặc áo đen Âm Thi Môn kia.
Nghĩ đến thủ đoạn của thanh niên mặc áo đen kia, trong mắt Lôi nữ vương liền lộ ra cảm giác bất lực.
"Trông tuổi hắn ta, cũng không xê xích bao nhiêu với anh Trình, nhưng một thân tu vi võ đạo lại là không thể coi thường."
"Hắn ta hẳn là môn chủ của Âm Thi Môn."
"Người có thể áp chế hắn ta trong cả Lĩnh Nam, sợ là chỉ có một mình anh Trình!"
Bọn người Mã Tài nhìn Lôi nữ vương, đột nhiên không có ý kiến gì.
Bình thường đại lão như bọn họ không ai bì nổi, chịu vô số người bình thường tôn kính, nhưng khi đối mặt những cao thủ võ đạo này, không có gì khác biệt với sâu kiến.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như luôn không liên lạc được Trình đại sư thì phải làm sao?" Mã Tài dò thăm hỏi.
Mấy người Tạ Thiên Hoa cũng vểnh tai, đây cũng là vấn đề muốn biết nhất trong lòng họ.
Lôi nữ vương trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Nếu như luôn không liên lạc được Trình đại sư, nguyện ý chiến đến chết đi theo ta, không nguyện ý hãy rời đi."
Đám người trầm mặc một hồi, không có người lên tiếng.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nếu như không có Trình đại sư ra mặt, để họ đối phó Âm Thi Môn, đây không phải là chiến đến chết mà là chịu chết.
Lôi nữ vương biết để những đại lão này lựa chọn là một điều rất khó khăn, cho nên không có ép buộc đám người chọn ngay, mà là chuyển chủ đề.
"Các ngươi đi trấn an bọn thủ hạ trước, nội bộ chúng ta không thể bị rối loạn trước đã."
Bọn người Mã Tài gật đầu đáp: "Vâng!"
Lôi nữ vương lại nói: "Vân Nguyệt, cô cử người tiếp tục liên hệ với Trình đại sư, nếu có tin tức, trước tiên báo cho ta biết."
Vân Nguyệt khom người đáp: "Vâng!"
Cùng lúc đó, tại một góc trong Hà Tây.
Hơn mười người thanh niên vây quanh ở cửa nhà Điểm Hương, người dẫn đội là cháu trai của Mã Tài, Cung Húc.
Bên người Cung Húc, Tân Gia Lạc vẻ mặt nịnh nọt nói: "Anh Húc, Đao Ba Cường thực sự không biết điều, lại dám đối kháng với ngài, anh nhất định phải trừng trị hắn ta thật thảm vào!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Cung Húc, lộ ra vẻ tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng, hô với cửa phòng: "Đao Ba Cường, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu như mày ngoan ngoãn giao người ra, tao có thể tha cho mày!"
Trong phòng, Đao Ba Cường còn có ba tên thủ hạ, vẻ mặt khẩn trương đứng ở cổng.
Một nhà ba người Điểm Hương, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, sắc mặt khó coi.
Lần trước tại triển lãm tranh của Điểm Hương, Tân Gia Lạc vì đả kích Trình Kiêu, mời Đao Ba Cường đến gây sự.
Trình Kiêu đã ra tay chấn nhiếp Đao Ba Cường, Đao Ba Cường mời đến anh Đao thủ hạ đắc lực của Mã Tài.
Kết quả, anh Đao nhìn thấy Trình Kiêu, trực tiếp quỳ xuống van xin anh tha thứ.
Có điều cuối cùng Điểm Hương cũng không có làm khó Đao Ba Cường, nên trong lòng Đao Ba Cường cảm kích.
Sau khi trở về, Đao Ba Cường hung hăng giáo huấn Tân Gia Lạc một trận, tên kia luôn ghi hận trong lòng.
Hai ngày trước, anh Đao bất hạnh chết trận trong cuộc chiến đấu giữa Mã Tài và Âm Thi Môn, cháu trai Mã Tài - Cung Húc tiếp quản địa bàn anh Đao luôn phụ trách.
Tân Gia Lạc vậy mà muốn lấy lòng Cung Húc, muốn thông qua ức hiếp cha mẹ Điểm Hương để triệt để đuổi nhà Điểm Hương ra khỏi Hà Tây, để bức bách Điểm Hương ngoan ngoãn nghe lời.
May mắn có được Đao Ba Cường mang theo thủ hạ liều chết bảo hộ, nếu không thì Điểm Hương sớm đã bị bọn họ mang đi.
Điểm Thế Dạ cảm kích nhìn Đao Ba Cường, nói: "Anh Cường, mấy ngày nay nhờ có anh, ân tình anh đối với nhà chúng tôi, tôi không thể báo đáp."
"Có điều, chúng ta còn tiếp tục giăng co như vậy cũng không có ý nghĩa, anh đi đi, chúng tôi không thể liên lụy anh."
"Dù cả nhà chúng tôi phải rời khỏi Hà Tây, cũng sẽ không để cái tên xấu xa kia được như ý!" Điểm Thế Dạ vẻ mặt quyết tuyệt, rất có quyết tâm chịu chết.
Đao Ba Cường không có trả lời, việc đến nước này, coi như anh ta muốn thoát thân cũng đã không thể nào, Cung Húc sẽ không bỏ qua anh ta.
Mà trong đầu Đao Ba Cường luôn có thân ảnh như thần tiên kia, bất cứ lúc nào cũng đang nhắc nhở anh ta, nhất định phải kiên trì.
"Anh Trình có tin tức rồi sao?" Đao Ba Cường nhìn về phía Điểm Hương hỏi.
Điểm Hương ôm điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng: "Điện thoại Trình Kiêu vẫn là không kết nối được, tôi gửi tin cho anh ấy, hi vọng anh ấy có thể nhìn thấy kịp thời."
Đao Ba Cường nhíu mày, sự kiên nhẫn của Cung Húc sợ là sắp tiêu hao hết, nếu như anh Trình còn chưa tới, vậy họ thật sự sẽ có nguy hiểm.
Ngoài cửa, ánh mắt Tân Gia Lạc lộ ra vẻ gấp gáp: "Anh Húc, chúng ta đã cho họ thời gian ba ngày cân nhắc, em thấy họ là quyết tâm cự tuyệt lòng tốt của anh, chúng ta cũng đừng khách khí với bọn họ nữa."
Ánh mắt Cung Húc lộ ra vẻ tàn khốc, vung tay lên đối với bọn thủ hạ: "Mở cửa!"
Một người thợ mở khóa bị hai tên thủ hạ của Cung đẩy đến trước cửa, ông chú mở khóa bị hù tay đều đang phát run, lấy ra công cụ, bắt đầu mở khóa.
Trong cửa, nghe được động tĩnh, Đao Ba Cường trầm giọng nói: "Không hay, bọn họ đang mở khóa!"
Nghe vậy, ba người nhà họ Điểm lập tức khẩn trương.
Điểm Thế Dạ cắn răng, làm chủ gia đình, ông ta nhất định phải làm ra quyết đoán.
"Anh Cường, mở cửa đi! Chúng ta không chọc nổi hắn ta, chúng ta rời khỏi Hà Tây."