Đám người trầm mặc một hồi, đều đang âm thầm suy nghĩ đề nghị của vị đại lão này có phải có lợi với bản thân mình hay không.
Phía trước, Mã Lâm Lâm một mặt xem thường, cô ta lần này đã chuẩn bị đầy đủ, những người mang tới đều là cao thủ, nhất định sẽ lấy được linh dược, làm sao có thể tiếp nhận loại điều kiện này?
Mã Lâm Lâm vừa định đứng ra nói chuyện, người đàn ông trung niên áo xám sau lưng cô ta lại giữ cô ta lại.
"Cô chủ, phàm là có linh dược xuất hiện, đa số đều sẽ có dị thú thủ hộ, linh dược này sợ là không có dễ lấy như vậy. Sao không để bọn hắn xung phong trước, vì chúng ta dò đường?" Người đàn ông áo xám nhỏ giọng nói bên tai Mã Lâm Lâm.
Mã Lâm Lâm rất điêu ngoa, nhưng người đàn ông áo xám nói gì cô ta nghe nấy, lập tức gật đầu tỏ ý đáp ứng.
"Vậy nghe theo ngài!"
Trong đám người, còn có một đợt người, cầm đầu là một thanh niên trên mặt có một đường sẹo.
Sau lưng Thanh niên, đi theo một lão hói đầu. Lão giả này gầy trơ cả xương, tựa như một luồng gió liền có thể làm ông ta ngã ra đất.
"Bùi đại sư, ngài cảm thấy đề nghị này như thế nào?" Thanh niên nhỏ giọng hỏi thăm lão giả bên người.
Bùi đại sư cười ha ha, một mặt hòa ái, nhỏ giọng nói: "Yên lặng quan sát đã!"
Thấy không người lên tiếng phản đối, vị đại lão kia còn tưởng rằng là mình uy danh hiển hách, không nhịn được hơi đắc ý.
"Đã không có người nói chuyện, đại biểu tất cả mọi người đồng ý đề nghị của tôi đúng không?"
Lúc này, rốt cục có một lão giả mở miệng.
"Nơi này có nhiều người như vậy, ông sao có thể cam đoan tất cả mọi người tuân thủ đề nghị của ông?"
Vị đại lão kia tựa hồ sớm đã biết sẽ có người hỏi như vậy, nghe vậy, lộ ra một nụ cười mỉm thần bí.
Sau đó, khom mình hành lễ đối với một lão giả bên người, ngữ khí cung kính: "Vương đại sư, còn phải xin ngài ra mặt chủ trì!"
Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung ở trên người tên lão giả kia, Trình Kiêu cũng đưa mắt nhìn sang.
Lão giả kia mỉm cười, chắp tay với đám người, nói: "Các vị, nếu chúng ta đã định ra quy củ, như vậy tự nhiên phải tuân thủ."
"Đương nhiên, nếu như đã định ra quy củ, còn muốn phá bỏ, như vậy thì đừng trách lão phu không nể tình!"
Ánh mắt đám người nhìn về phía Vương đại sư hơi lạnh, hiện trường có rất nhiều võ giả, ai cũng không chịu phục ai, làm sao lại nghe theo một ông lão?
Vương đại sư cảm nhận được ánh mắt bất thiện của đám người kia, cũng không tức giận, cười ha ha, bỗng nhiên thả người nhảy lên, đột nhiên một chưởng đánh tới một gốc cây nhỏ to bằng cánh tay.
Ánh mắt mọi người hơi ngưng lại!
Nhưng cây nhỏ kia thế mà hoàn hảo không chút tổn hại.
Có người phát ra một tiếng cười nhạo: "Với trình độ này, còn dám ra oai, cũng không sợ người khacs chê cười."
Vương đại sư quay người đi về, cười không nói, chẳng thèm để ý tới những lời châm chọc khiêu khích kia.
Lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, cây nhỏ kia bỗng nhiên đứt thành từng khúc, rơi xuống thành nhiều mảnh gỗ vụn.
Đám người cùng nhau giật mình!
Hiển nhiên bên trong cái cây nhỏ này đã sớm bị phá hủy, cho nên một trận gió nhẹ thổi qua liền có thể thổi nó ngã.
Có thể bất động thanh sắc hủy hoại bên trong cây nhỏ, mà bề ngoài nhìn không có gì khác thường, ít nhất cũng cần thực lực Tiên Thiên mới có thể làm đến.
Lão giả này lại là một võ giả Tiên Thiên!
Mặc dù võ giả Tiên Thiên không tính là gì đối với Trình Kiêu – một sự tồn tại không hợp với lẽ thường, nhưng ở giới thế tục, đã là trình độ khó lường.
Cho dù hiện trường nhiều võ giả như vậy, chân chính thực lực đạt đến Tiên Thiên cũng không có mấy người.
Trong đám người vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ.
"Nếu có Vương đại sư dẫn đầu chủ trì, chúng ta nguyện ý tuân thủ quy định này."
Một người võ giả trung niên đứng ra nói.
"Đúng, Vương đại sư chủ trì chúng ta mới có thể yên tâm!" Một võ giả tuổi trẻ lớn tiếng nói.
Mã Lâm Lâm và tên thanh niên trên mặt có vết sẹo kia cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia khinh thường. Nhưng, cũng không phản bác.
Vị đại lão kia một mặt đắc ý, khom mình hành lễ đối với Vương đại sư: "Vương đại sư, nếu tất cả mọi người đề cử ngài đến chủ trì, tôi thấy ngài hãy đáp ứng đi!"
Vương đại sư cười ha ha, vuốt vuốt sợi râu: "Tốt, vậy tôi thì phụ trách giám sát, nếu như ai dám phá hư quy củ, mọi người hợp nhau tấn công!"
"Được!"
Đám người lớn tiếng đồng ý.
Vương đại sư nhìn về phía phía Long Tiên Quả đỏ tươi ướt át kia dưới thác nước, trong mắt lóe lên một vẻ tham lam, nếu như có thể lấy được linh dược này, ông ta nhất định có thể trở thành tông sư!
Có điều, Vương đại sư rất thông minh, ông ta biết linh dược không phải dễ dàng lấy được như vậy, nhất định phải có người làm bia đỡ đạn, thử một chút phía trước có nguy hiểm hay không.
"Nếu mọi người cho tôi mặt mũi, đề cử tôi làm chủ trì, vậy tôi bây giờ tuyên bố, từ lúc này, ai lấy được linh dược trước, linh dược thì thuộc về người đó, những người khác không được đoạt!"
Vương đại sư lớn tiếng nói.
"Được!"
Rất nhiều người đều tin tưởng, dù sao có một võ giả cảnh giới Tiên Thiên chủ trì, chỉ cần bọn họ có thể cướp được linh dược trước hơn người khác, vậy linh dược là của bọn họ.
Vừa dứt lời, đã có mấy tên võ giả vòng qua đầm nước, hướng về thác nước lao đi.
"Không thể bị bọn họ vượt lên trước!"
Những người còn lại căng thẳng trong lòng, vội vàng chạy tới hướng linh dược từ một hướng khác.
Tô Lương Tử có chút khẩn trương, mặc dù ông ta biết rõ trong này có một con yêu thú, nhưng vẫn là lo lắng những người này sẽ lấy được linh dược trước.
"Sư phụ, nếu không tôi cũng đi theo?"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Không cần."
Đây là Long Tiên Quả, có sự giúp đỡ to lớn cho ác giao hóa rồng, nó sao lại bằng lòng để cho người khác lấy được?
Mã Lâm Lâm cũng có chút khẩn trương, hỏi: "Chân nhân, chúng ta động thủ sao?"
Tên người đàn ông trung niên áo xám kia lắc đầu: "Tiếp tục quan sát, linh dược, sẽ không đơn giản bị người khác dễ dàng lấy được như vậy."
Đồng thời, lời tương tự cũng được Bùi đại sư nói cho thanh niên có vết sẹo kia.
Hai đội người, đại khái hơn hai mươi, một trái một phải bắt đầu chạy vội hướng thác nước.
Có điều vị trí linh dược tại chỗ lõm xuống chính giữa thác nước, cho nên muốn lấy được, cần phóng qua đầm nước mấy chục mét.
Khoảng cách dài như vậy, liền xem như Tiên Thiên võ giả không thể tuỳ tiện phóng qua, trừ phi là tông sư có thể đi trong hư không ngắn ngủi..
Muốn lấy được linh dược, những người này nhất định phải xuống nước.
Sự khao khát với linh dược khiến những người này không do dự chút nào, trực tiếp xuống nước, bơi về hướng linh dược.
Trên bờ, phần lớn người đều đang nhìn hai đội người này, trong lòng có chút khẩn trương.
Mặc dù bọn họ cảm thấy linh dược này sẽ không có khả năng lấy được một cách dễ dàng như vậy, nhưng nếu như nhỡ thì sao?
"Nhanh, bơi đi qua, nhanh lên! Chỉ cần lấy được linh dược, một người 15 tỷ!"
Trên bờ, một phú hào lo lắng hô to đối với hai tên võ giả và thuộc hạ mời tới.
Có điều, trên mặt hai tên võ giả kia lại mang theo nụ cười lạnh, nếu như bọn họ có thể lấy được linh dược, đừng nói 15 tỷ, hừ, 30 tỷ cũng không cho ông.
Trình Kiêu thấy hơn hai mươi người kia đã bơi tới ở giữa trong đầm nước, con ác giao kia vẫn còn không có động tĩnh, súc sinh này thật đúng là nhịn được.
Ngay lúc Trình Kiêu có ý nghĩ này.
Đột nhiên, một tiếng rít vang lên tại trống trải sơn lâm.
"A!"
Chỉ thấy một võ giả kêu thảm một tiếng, ở trong nước giãy dụa một trận, sau đó như là bị thứ gì kéo vào đáy nước, một cỗ máu tươi nhuộm đỏ một khu vực đấm nước.
"Cái gì, là thứ gì!"
Tất cả mọi người đột nhiên giật mình!
Nhưng linh dược gần trong gang tấc, rất nhanh liền có thể lấy được, chẳng lẽ phải bỏ dở nửa chừng sao?
Không, có câu nói cầu phú quý trong nguy hiểm!
Muốn lấy được linh dược, không chịu chút rủi ro sao mà được?
Thôi, liều đi!
Mấy người phía trước gần linh dược nhất chẳng những không có lui lại, ngược lại tăng thêm tốc độ bơi về phía trước.
Một số người vốn muốn lui quân, cũng bị những người kia lây nhiễm, cắn răng một cái, tiếp tục bơi về phía trước.
Đột nhiên, một cái hắc ảnh bơi tại dưới nước, ba người bơi nhanh nhất kia, thân thể đột nhiên quăng lên không.
Bọn họ lại bị một cỗ lực cự mạnh đẩy đi lên mặt nước.
Theo đó, một cái miệng rộng đột nhiên từ đáy nước há ra, trực tiếp nuốt ba người kia vào bụng.