Vốn Điền Thúy Thúy vô cùng hưng phấn vì có thể ăn cơm tại Đế Vương Các, mà, giờ phút này lại như là nhai sáp.
Ăn thức ăn vô cùng mỹ vị trân quý, trong miệng Điền Thúy Thúy lại thấy đắng như ăn mướp.
Dựa vào cái gì! Rốt cuộc dựa vào cái gì a!
Trình Kiêu cái tên nghèo kia lấy tiền ở đâu ra!
Ngay cả làm như nào rời khỏi Đế Vương Các, Điền Thúy Thúy cũng không biết.
Nhìn thấy dáng vẻ Điền Thúy Thúy muốn chết không sống, tâm trạng của Thẩm Dũng cũng mất đi.
Vốn còn dự định lát nữa tặng hoa hồng, lãng mạn một chút, sau đó thừa cơ cầm xuống Điền Thúy Thúy.
Bây giờ toàn tiêu rồi.
"Trình Kiêu, đều tại mày!" Cuối cùng, Thẩm Dũng đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên đầu Trình Kiêu.
"Nếu như không phải mày, bây giờ Điền Thúy Thúy đã cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, sau đó thuận lý thành chương bị tao cầm xuống!"
"Đáng tiếc mấy chục triệu của ông đây!"
Đế Vương Các là nơi ngay cả Thẩm Dũng cũng không dám thường xuyên đến, nơi này đồ ăn ngon, cấp bậc đủ cao, nhưng chính là quá đắt!
Cho dù bản thân có tài sản giá trị trăm tỷ, nếu như quanh năm suốt tháng đến Đế Vương Các tiêu phí, không bao lâu liền sẽ bị tiêu hết.
Nhà Thẩm Dũng có chừng tài sản trăm tỷ, nhưng đó là tổng tài sản, tiền mà Thẩm Dũng có thể chi phối cũng không nhiều.
Lần này mang Điền Thúy Thúy đến Đế Vương Các dùng cơm, Thẩm Dũng cũng là thấy hơi đau thịt.
Nhưng không nghĩ tới lại bị Trình Kiêu phá hỏng chuyện tốt.
Thẩm Dũng đang âm thầm oán hận Trình Kiêu, đột nhiên nhìn thấy một đầu trọc phía trước, mang theo mấy thanh niên đi tới.
Đầu trọc kia một cánh tay còn quấn băng vải.
Thẩm Dũng vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía Điền Thúy Thúy đang nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Thúy Thúy, có muốn báo thù hay không?"
Điền Thúy Thúy sửng sốt một chút, sau đó trong mắt tuôn ra ý hận thật sâu. Còn phải nói nữa sao? Đương nhiên là trăm phần trăm muốn báo thù rồi.
......
Bọn người Trình Kiêu ăn một bữa tiệc thịnh soạn.
Khi rời đi Đế Vương Các, bọn người Lôi Công vừa đi vừa dùng tay sờ sờ cái bụng, còn ợ hơi mấy cái.
"Trình Kiêu, Đế Vương Các quả nhiên danh bất hư truyền! Ngon đến mức tớ muốn khóc!"
"Đời tớ cũng chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy!" Bác sĩ cũng một mặt cảm thán nói.
"Loại mỹ vị này, chính là thần ban cho chúng ta! Ca ngợi thần!"
Tảng Đá nhìn không được, nói câu lời thật lòng: "Cái này không quan hệ gì với thần, là Trình Kiêu mời khách!"
Ánh mắt Thần Côn lập tức ai oán bắn về phía Tảng Đá.
Tảng Đá rất vô tội, tôi không có nói sai mà!
Có điều, không đợi mấy người đi bao xa, một tiếng cười lạnh không có ý tốt đột nhiên vang lên: "Cậu nhóc, đã lâu không gặp!"
Một đầu trọc tay trái quấn lấy băng vải, mang theo mấy tên thanh niên, ngăn cản mấy người Trình Kiêu.
Tên đầu trọc này không phải người khác, chính là Hồ Bưu, được người khác xưng anh Bưu.
Lần trước Trình Kiêu tại bar Lạc Trần, xem như đã cho hắn ta một bài học không nhỏ..
Hồ Bưu cũng chính là bắt đầu từ khi đó, ghen ghét Trình Kiêu.
Cùng nhau xuất hiện còn có Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy, có điều hai người đứng xa xa cách sau lưng bọn người Hồ Bưu, một mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn bọn người Trình Kiêu.
Hồ Bưu đột nhiên xuất hiện ở đây chờ Trình Kiêu, chắc chắn cùng bọn họ có liên quan.
Bọn người Lôi Công không nhận ra Hồ Bưu, nhưng cũng nhìn ra được người đến bất thiện.
Lôi Công tiến lên một bước, lớn giọng quát: "Các người là ai? Muốn làm gì?"
Hồ Bưu ngoẹo đầu, không để ý đến Lôi Công, mà là cười lạnh nhìn về phía Trình Kiêu: "Nhóc, cậu thật đúng là để cho tôi mất công lắm mới tìm được mày!"
"Vì tìm mày, cánh tay này cũng gãy mất. Vốn cho rằng cũng tìm không được nữa, không nghĩ tới ông trời mở mắt, vậy mà lại để cho tao gặp mày tại đây!"
"Hôm nay, ông đây để cậu trả lại cả gốc lẫn lãi!"
Hồ Bưu vung tay lên, mấy tên thủ hạ kia lập tức vọt lên, vây quanh bọn người Trình Kiêu.
"Các, các người muốn làm gì?" Bọn người Bác sĩ bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ mặc dù cũng từng đánh hội đồng, nhưng đều là đánh nhau giữa học sinh, bây giờ đụng tới đám lưu manh trên xã hội chân chính, căn bản không thể so sánh.
"Lên cho tao!" Hồ Bưu quát to một tiếng, không có nói nhảm, trực tiếp để cho tay sai động thủ.
Hắn ta hận Trình Kiêu đến tận xương tủy, nếu không phải hắn ta lại đi bar Lạc Trần tìm Trình Kiêu báo thù, cánh tay này cũng sẽ không bị Lỗ gia đánh gãy.
Cho nên vừa nghe đến Thẩm Dũng nói tại đây có thể đợi được Trình Kiêu, Hồ Bưu liền quả quyết chờ ở lân cân.
Không nghĩ tới thật đúng là chờ đến.
Bọn người Bác sĩ bị hù sắc mặt tái nhợt, nhưng lại luôn tiến lên trước, bảo vẻ người Trình Kiêu, không ai lui lại nửa bước.
Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy cách đó không xa cười xấu xa, vì âm mưu được như ý.
"Trình Kiêu, lần này cậu không có vận may tốt như vậy!"
"Bài học này để cậu biết kết quả đắc tội tôi là gì."
Nhìn mấy tên thanh niên xông lên, không đợi Trình Kiêu xuất thủ, đột nhiên bóng đen lóe lên, sau đó phanh phanh phanh vài tiếng, toàn bộ lưu manh kia bị đánh bại nằm sấp trên mặt đất.
Lôi Công khinh thường đứng trước bọn người Trình Kiêu, thân hình cao lớn như là một ngọn núi lớn!
Trình Kiêu ánh mắt khẽ động, không nghĩ tới Lôi Công vì anh vậy mà bại lộ thân phận sớm như vậy.
Mặc dù mấy vị bạn cùng phòng nhìn như là trẻ trâu, trên thực tế chính là trẻ trâu. Có điều, thân phận của bọn họ cũng không đơn giản.
Lôi Công, thân phận thật sự là người của thế gia võ đạo.
Kiếp trước Trình Kiêu cũng là về sau mới biết được điều này, trong lúc học đại học, Lôi Công vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình.
Nhưng kiếp này, Lôi Công vậy mà lộ ra thân phận của mình sớm như vậy.
Hồ Bưu khiếp sợ nhìn qua Lôi Công, hắn ta chỉ biết là khí lực Trình Kiêu rất lớn, thật không nghĩ đến bên Trình Kiêu lại có cao thủ lợi hại như vậy.
"Nhóc, xem như mày lợi hại, bên người lại có cao thủ lợi hại như vậy! Có điều, giữa chúng ta vẫn chưa xong!"
Nói xong, Hồ Bưu bắt đầu gọi điện thoại.
Lôi Công muốn đi lên ngăn cản hắn ta, lại bị Trình Kiêu giữ lại từ phía sau.
Đối phó loại lưu manh này, chính là phải để hắn ta gọi cứu binh tới, sau đó ở ngay trước mặt hắn ta đánh bại tên cứu binh kia.
Như vậy Hồ Bưu mới thực sự yên phận. Nếu như chỉ là giáo huấn bản nhân Hồ Bưu một trận, lấy tính cách của hắn ta, hắn ta sẽ chỉ nghĩ thêm càng nhiều cách để trả thù.
Hồ Bưu nói chuyện điện thoại xong, cười lạnh nhìn về bọn người Trình Kiêu.
"Nhóc, có gan đừng chạy, Lỗ gia lập tức tới ngay. Coi như vệ sĩ bên mày đánh giỏi, hắn ta có thể đánh mười người, nhưng có thể đánh thắng năm mươi người, một trăm người sao?"
"Hắc hắc... đến lúc đó làm cho hắn ta mệt chết!"
Lôi Công cười lạnh: "Ngươi có thể thử một chút!"
Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy một mặt kinh ngạc.
"Lôi Cường vậy mà lợi hại như vậy? Trước kia chúng ta đều xem nhẹ cậu ta rồi." Thẩm Dũng như có điều suy nghĩ nói.
Điền Thúy Thúy hận Trình Kiêu, tự nhiên cũng liền hận cả người bên cạnh Trình Kiêu.
"Chẳng phải dáng người cao to chút sao? Có gì đặc biệt hơn người. Còn nữa, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, coi như hắn ta lại đánh giỏi, còn có thể đánh thắng được súng pháo sao?"
Rất nhanh, hai chiếc xe van két một tiếng dừng ở ven đường.
Sau đó, từ trên xe ào ào lạp lạp lao xuống hơn hai mươi người.
"Hồ Bưu, người đâu?"
Cầm đầu là một đại hán chừng bốn mươi tuổi, thanh âm to.
Hồ Bưu chỉ vào Trình Kiêu, hung dữ nói: "Lỗ gia, chính là nhóc kia!"
Hồ Bưu gọi cứu binh tới, không phải người khác, chính là Lỗ Thủy Sinh.
Trình Kiêu vốn cho rằng muốn giáo huấn Hồ Bưu một trận, cần phí chút sức lực, không nghĩ tới đại ca Hồ Bưu lại là Lỗ Thủy Sinh!
Lần này thú vị rồi.
"Ở đâu?" Thanh âm Lỗ Thủy Sinh uy nghiêm, cố làm ra vẻ uy phong lẫm liệt.
Hồ Bưu một mặt hưng phấn chỉ vào Trình Kiêu, hung tợn kêu lên: "Lỗ gia, chính là nhóc này!"
Lỗ Thủy Sinh đột nhiên mở to hai mắt, sửng sốt một hồi lâu, mới bỗng nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Hồ Bưu còn không biết sống chết kêu lên: "Lỗ gia, nhóc này rất ngông cuồng, ỷ vào bên người có cao thủ, ngay cả ngài cũng không để vào mắt, lần này ngài nhất định phải giáo huấn nó một chút!"