Từ xưa liền có yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Người ta đến bắt chuyện, cô không để ý tới là được rồi, mắc gì động thủ đánh người?. truyện tiên hiệp hay
Nhưng đám Tần Thủ coi như biết rõ Trương Manh đuối lý, cũng chỉ có thể kiên trì đứng tại bên Trương Manh.
Thanh niên kia chỉ có hai người, sắc mặt âm trầm chỉ Trương Manh, không nói gì, quay người rời đi.
Trương Manh còn cảm thấy mình ăn thua thiệt, căm giận bất bình mắng: "Không tự soi gương mình là mèo chó loại nào cũng dám đến bắt chuyện bản tiểu thư!"
Bọn người Trương Tư Tổ nhìn một màn này tức giận không thôi.
Ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, liền ngang ngược vô lễ, tùy ý nhục nhã người khác, loại phụ nữ này đến tột cùng là làm thế nào sống yên ổn đến bây giờ?
"Cầm Thú, chúng ta đi trước!" Đám người Trương Tư Tổ nói.
Bọn họ biết Tần Thủ khẳng định phải anh anh em em với Lâu Tĩnh Nhu, vậy không làm bóng đèn lấp lánh giữa hai người nữa.
"Các cậu đi đường chậm thôi." Tần Thủ không có giữ lại, dù anh ta cặn bã tới đâu, cũng không chịu được hành động vô lễ của Trương Manh, bọn người Trương Tư Tổ chắc chắn càng không chịu được.
"Tiểu Nhu, anh dẫn em đến một nơi." Tần Thủ bỗng nhiên nói.
Lâu Tĩnh Nhu hơi nghi hoặc, không biết Tần Thủ muốn làm cái gì, có điều cô ta cũng đang muốn tránh xa cái tai hoạ Trương Manh này.
"Trương Manh, Lâm Doanh, tớ đi trước!"
Mấy nữ sinh cười xấu xa nói: "Đi thôi đi thôi, lăn ga giường đi thôi!"
Trương Manh vẫn cao ngạo như cũ, không để ý tới cả Lâu Tĩnh Nhu.
Tần Thủ lôi kéo Lâu Tĩnh Nhu rời khách sạn, mới nói sự thật cho Lâu Tĩnh Nhu.
Anh ta vừa rồi làm như vậy, chỉ là muốn Lâu Tĩnh Nhu tránh xa Trương Manh, lấy tính cách không coi ai ra gì của Trương Manh, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Anh ta cũng không muốn bạn gái mình bị liên lụy bởi Trương Manh.
Lâu Tĩnh Nhu cũng đang có ý này, đương nhiên sẽ không trách cứ Tần Thủ, hai người cùng tản bộ dọc theo ven đường.
Ba ngày sau, buổi sáng tan học, Tần Thủ trở lại ký túc xá, liền bắt đầu gọi điện thoại với Lâu Tĩnh Nhu.
Có điều nội dung hai người nói chuyện không phải là những chủ đề anh anh em em làm cho FA buồn nôn kia, hình như là chuyện liên quan tới Trương Manh.
Trình Kiêu nằm ở trên giường, đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Xem ra báo ứng của Trương Manh đã tới.
Cúp điện thoại, Tần Thủ nói với mọi người: "Mấy anh em, các người còn nhớ rõ người thanh niên đêm ấy bắt chuyện với Trương Manh sao?"
Trương Tư Tổ nói: "Nhớ, nhưng sao?"
"Người thanh niên kia là đại thiếu gia tập đoàn Thanh Mông, Ngô Quảng Hoa!" Tần Thủ khó được nghiêm túc.
Thân phận Ngô Quảng Hoa này quá trâu bò.
"Tập đoàn Thanh Mông, Ông trời ơi..! Đây chính là tập đoàn lớn trị giá hơn mấy chục nghìn tỷ! Lần này Trương Manh điêu ngoa kia thảm rồi." Trương Tư Tổ sợ hãi và cảm thám.
Dương Thiên Hữu chắp tay trước ngực, bắt đầu nói lẩm bẩm.
"Thần côn, cậu làm gì?" Tần Thủ nhíu mày hỏi.
Dương Thiên Hữu nghiêm trang nói: "Tớ siêu độ cho Trương Manh."
"Con em cậu!" Tần Thủ cạn lời.
"Mấy anh em, nghiêm chỉnh mà nói! Mặc dù Trương Manh điêu ngoa vô lễ, mà dù sao là bạn học chúng ta, vẫn là bạn cùng phòng Tiểu Nhu, hơn nữa còn là ra chuyện trên buổi liên hoan chúng ta."
"Tiểu Nhu có ý là mọi người phát động quan hệ bên người, nhìn xem có thể giúp được Trương Manh vượt qua gian nan lần này hay không."
"Buổi chiều sau khi tan học, Trương Manh sẽ mời khách, chúng ta cũng đi qua nhìn một chút đi, nếu như có thể giúp thì tận lực đi giúp."
Tần Thủ đã nói lời này, bọn người Trương Tư Tổ đương nhiên sẽ không nói cái gì.
Trình Kiêu cũng có chút hiếu kì, kiếp trước anh chỉ nghe nói Trương Manh xảy ra chuyện, cuối cùng hình như còn có ảnh chụp không hay bị tung ra, cũng không biết Trương Manh rốt cuộc đã chọc giận ai.
Bây giờ đại khái đã đoán được.
Buổi chiều sau khi tan học, Tần Thủ lần nữa kéo lấy Trình Kiêu, tập hợp mấy người ktx 208, cùng đi đến khách sạn Trương Manh đã đặt bàn.
Lúc bọn người Trình Kiêu đi đến, bên trong đã tới không ít người, đa số đều là bạn học học viện truyền hình điện ảnh.
Người có chút thực lực như Lý Hoành Đồ, Thẩm Dũng, Vương Vũ Hàm, Điền Thúy Thúy… đều tới,v.v.
Ngay cả những bạn học gia thế bình thường cũng tới, lần này Trương Manh không còn có kỳ thị bất luận ai nào.
Trương Manh ngồi ở giữa, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ qua mấy ngày thôi, vậy mà gầy đi nhiều, mắt thường có thể thấy rõ ràng.
Xem ra, lần này tập đoàn Thanh Mông thật sự đã bức cô ta đến tuyệt cảnh.
Trương Manh vốn xinh đẹp, có điều chỉ là tính cách quá ngạo mạn, đã trừ điểm không ít cho hình tượng cá nhân cô ta.
Nhưng bây giờ bị tập đoàn Thanh Mông uy hiếp, sự ngạo mạn của Trương Manh đã biến mất không còn, tỏ ra vẻ đáng thương và băn khoẳn.
Trương Manh với trạng thái này, có sức hấp dẫn chí mạng đối với nam sinh, cơ hồ làm cho tất cả nam sinh đều cam tâm tình nguyện vì cô xung phong ra trận.
"Trương Manh, em chớ khóc, anh lập tức gọi điện cho cậu anh làm ở cục cảnh sát, để cậu ấy tìm người, tạo áp lực cho tập đoàn Thanh Mông, để họ buông tha nhà em." Lý Hoành Đồ nói.
Ba Trương Manh mở một công ty quảng cáo, làm ăn rất không tệ, còn giàu hơn nhà Lý Hoành Đồ, bình thường Lý Hoành Đồ căn bản không có cơ hội chém gió trước mặt Trương Manh.
Bây giờ thật vất vả lắm có được cơ hội thể hiện bản thân, Lý Hoành Đồ tự nhiên là tận hết sức lực.
"Lý Hoành Đồ, cám ơn anh!" ánh mắt Trương Manh ôn hòa.
Đều nói hoạn nạn gặp chân tình, bây giờ cô gặp rủi ro, Lý Hoành Đồ còn chịu hỗ trợ, Trương Manh rất cảm kích.
"Không cần khách khí, anh bây giờ liền gọi điện cho cậu anh." Trương Manh cám ơn một tiếng, đã câu hồn Lý Hoành Đồ đi, không kịp chờ đợi muốn thể hiện trước mặt Trương Manh.
Thậm chí tưởng tượng, nếu như lần này có thể giúp nhà Trương Manh hóa giải nguy cơ, nói không chừng có thể lấy được trái tim của Trương Manh.
"Manh Manh, tớ gọi điện thoại cho ba, ông ấy trước kia và tập đoàn Thanh Mông từng có qua lại, xem xme có thể giúp đỡ nhà cậu hay không." Nữ hán tử Lâm Doanh cũng nói.
"Cám ơn cậu Lâm Doanh."
"Tớ cũng gọi điện cho chú làm tại Sở Lao Động, xem có thể nói với bên trên hay không."
"Tớ gọi cho cô hai làm ở Cục Bảo Vệ Môi Trường, để cô ấy tra xét vụ xả thải nước ô nhiễm tập đoàn Thanh Mông."
Các bạn học đều cố gắng nghĩ biện pháp, có những người là thật lòng muốn giúp Trương Manh, cũng có người là muốn nhân cơ hội thể hiện mình, hi vọng lấy được hảo cảm của hoa khôi trường.
Trương Tư Tổ bất đắc dĩ thở dài: "Tôi cũng gọi điện thoại đi cho ông già nhà tôi, xem ông ấy có biện pháp hay không!"
Mấy người Trình Kiêu đều biết, Trương Tư Tổ vì hờn dỗi với người nhà, nên rời nhà trốn đi, hai năm đều không gọi một cú điện thoại về nhà.
Bây giờ vì Trương Manh, thế mà lần đầu tiên gọi điện thoại cho người nhà, đã tính hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Trương Manh mặc dù không biết Trương Tư Tổ có thể giúp một tay hay không, nhưng cũng lễ phép nói cám ơn.
Tần Thủ thở dài một tiếng, nói: "Tôi vừa gọi xong điện với Tiểu Nhu, liền gọi cho ông già nhà tôi, ông ấy cũng gọi cho chủ tịch Ngô tập đoàn Thanh Mông, nhưng không ai nhận."
"Rõ ràng, tập đoàn Thanh Mông trước giờ không có để ông già nhà tôi vào mắt."
Gia thế Tần Thủ không tệ, mạnh hơn rất nhiều so với Trương Manh, nhưng lại kém rất nhiều so với tập đoàn Thanh Mông.
Nếu như tập đoàn Thanh Mông quyết tâm muốn diệt Trương gia, ba của Tần Thủ cũng bất lực.
Ngay cả Tảng Đá, cũng đang nghĩ biện pháp: "Thôn chúng tớ có mấy người sinh viên đại học, tớ chuẩn bị gọi điện đi hỏi bọn họ, nhìn xem có thể giúp một tay hay không."
Đây chính là một phương gặp nạn, bát phương trợ giúp, Trương Manh giờ phút này thật sự rất cảm động bởi mọi người.
"Cám ơn, cám ơn các bạn!"
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một nam sinh hơi thấp bé nhanh chân đi đi vào.
"Manh Manh, thế nào? Đã xảy ra chuyện gì!"
Nam sinh này gọi Nghiêm Học Văn, cũng là nhân vật danh tiếng trong trường, gia thế tương đương với nhà Tần Thủ.
Mà người này vẫn luôn đang theo đuổi Trương Manh.
Có điều bởi vì hắn xấu, vóc dáng cũng thấp, thực sự không phải gu của Trương Manh.
Lần này Trương Manh gặp nạn, hắn ta tự nhiên cũng nhận được mời.