Anh Phong bước nhanh đi đến trước mặt Trình Kiêu, vốn là khoảng cách xa mấy mét, ânh Phong lại là một đường chạy chậm đến.
Có thể thấy được, nội tâm anh Phong là căng thẳng cỡ nào.
Lỗ Thủy Sinh vốn cho rằng anh Phong sẽ mắng to Trình Kiêu một trận, ra oai phủ đầu.
Thế nhưng chỉ thấy anh Phong đi đến chỗ một mét trước mặt Trình Kiêu, sau đó rất cung kính khom người hành lễ: "Thủ hạ Mã đại lão, A Phong xin chào anh Trình!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngây dại!
Toàn trường tĩnh mịch!
Tất cả mọi người cảm thấy Trình Kiêu cái tên tự đại cuồng vong này rất khó có thể giữ được cái mạng nhỏ, không nghĩ tới kịch bản vậy mà đảo ngược nhanh như vậy!
Viên Viên đứng tại sau lưng Trình Kiêu, một mặt ngu ngơ tự lẩm bẩm: "Trình, anh Trình? Trình Kiêu không phải chỉ là một nhân viên phục vụ sao?"
Chị Lạc Lạc chung quy là người đã từng thấy việc đời, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh lại. Cũng không có biểu hiện ra vẻ thất thố quá lớn, chỉ có điều bất cứ cô ta cố gắng áp chế như thế nào, cũng áp chế không nổi bộ ngực phập phồng kịch liệt.
Chị Lạc Lạc từ góc nghiêng nhìn Trình Kiêu, nhìn người thanh niên vẫn luôn rất phổ thông, thậm chí hơi cứng nhắc này.
Như hôm nay, mới là lần đầu tiên biết anh.
Người kinh hãi nhất đương nhiên là Lỗ Thủy Sinh.
Hắn ta miệng há to, khá lâu cũng không thể khép lại, qua một hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí kêu lên: "Anh, anh Phong, ngài đây là đang làm cái gì? Cậu ta chỉ là một nhân viên phục vụ quán bar thôi!"
Anh Phong không có trả lời hắn, bởi vì giờ khắc này anh ta còn duy trì tư thế cúi người hành lễ, Trình Kiêu còn không có để cho anh ta đứng dậy.
Trình Kiêu quét mắt nhìn Anh Phong, thản nhiên nói: "Đứng lên đi!"
"Cám ơn anh Trình!" Anh Phong như được đại xá, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đứng thẳng người, nghiêng người đứng ở một bên, không dám ngăn trở ánh mắt Trình Kiêu.
Lỗ Thủy Sinh sắp bị nghẹn điên bởi bầu không khí kỳ quái ở hiện trường này rồi, không nhịn được hỏi lần nữa: "Anh Phong, đây là đã xảy ra chuyện gì?"
Anh Phong đầu tiên thận trọng nhìn về Trình Kiêu một cái, nhìn thấy anh không có biểu thị gì, lúc này mới quay đầu lạnh lùng nhìn Lỗ Thủy Sinh, phảng phất Lỗ Thủy Sinh đã là người chết.
"Vị này chính là anh Trình mà Mã đại lão đã nhắn nhủ!"
Con mắt Lỗ Thủy Sinh trừng tròn vo trong nháy mắt, toàn thân bắt đầu run rẩy lên, nói lắp bắp: "Cậu ta, cậu ta chính là anh Trình? Làm sao có thể!"
"Cậu ta rõ ràng chính là một nhân viên phục vụ quán bar! Cậu ta làm sao có thể là anh Trình trong miệng Mã đại lão!"
Không chỉ Lỗ Thủy Sinh không thể nào tin được, liền ngay cả những đàn em phía sau hắn ta cũng không cách nào lý giải.
Đường đường anh Trình, đại nhân vật ngay cả đại lão Hà Tây Mã Tài đều vô cùng tôn kính, lại vào một quán bar làm nhân viên phục vụ?
Cải trang vi hành? Vẫn là cố ý giả heo ăn thịt hổ để theo đuổi cô gái?
Tha thứ những đàn em này thực sự không có kiến thức và văn hóa gì, bọn họ tạm thời còn không thể nghĩ ra được từ khác hình dung anh Trình.
Trình Kiêu cũng không có nhân dịp kêu đánh kêu giết với Lỗ Thủy Sinh, chỉ là nhàn nhạt nói với A Phong: "Đây là chị gái của tôi, chủ quán bar này - chị Lạc Lạc."
Sau đó, Trình Kiêu cũng không nói cái gì, anh tin tưởng A Phong có thể trở thành thân tín của Mã Tài, hẳn là hiểu rõ tiếp theo phải làm thế nào.
A Phong vội vàng khom người ôm quyền hành lễ với chị Lạc Lạc bên cạnh Trình Kiêu, có điều chỉ là khẽ gật đầu, thái độ không có tôn kính như lúc đối mặt Trình Kiêu.
"Chào chị Lạc Lạc!"
Nhìn vị thân tín của Mã đại lão trong truyền thuyết, giờ phút này vậy mà gật đầu vấn an, cho dù chị Lạc Lạc cũng thường xuyên trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Trình Kiêu thậm chí còn phát giác được chị Lạc Lạc luôn luôn anh minh quả quyết, vậy mà làm một động tác vô cùng ngây thơ, âm thầm bóp bóp bắp đùi mình.
Đau khiến cô ta có chút giật giật khóe miệng, cô ta mới dám tin tưởng đây mọi chuyện trước mặt đều là thật.
"Chào anh Phong!" Chị Lạc Lạc cũng thoải mái ôm quyền hành lễ đối với A Phong, đây là lễ tiết người giang hồ, nam nữ thông dụng.
Mặc dù A Phong là nhân vật chị Lạc Lạc chỉ có thể ngưỡng vọng trước kia, nhưng chị Lạc Lạc cũng không có biểu hiện ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Thái độ của cô ta vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự ti, liền giống lúc đối mặt Lỗ Thủy Sinh vừa rồi.
Bởi vì cô ta rất rõ ràng, hôm nay A Phong có thể chào hỏi cô ta, đều là xem ở mặt mũi Trình Kiêu, không có liên quan gì với cô ta.
Cho nên, chị Lạc Lạc hiểu rõ, cô ta không cần biểu hiện quá mức, làm thế ngược lại ném mặt mũi Trình Kiêu ra mặt đất.
Có điều chị Lạc Lạc cũng không rõ ràng Trình Kiêu là sư tồn tại thế nào trong suy nghĩ những người này, cô ta căn bản không cần cân nhắc vì Trình Kiêu.
A Phong bắt chuyện xong với chị Lạc Lạc, sau đó quay người nhìn qua Lỗ Thủy Sinh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Lỗ Thủy Sinh chấn động toàn thân, không đợi A Phong mở miệng, phốc một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Anh Phong, tôi biết sai, xin tha cho tôi lần này đi!" Một hán tử lớn người như vậy, giờ phút này vậy mà lệ rơi đầy mặt, dập đầu cầu xin tha thứ.
A Phong không thèm để ý tới, quát lạnh một tiếng: "Dẫn Lỗ Thủy Sinh tới."
Lập tức, hai tên thủ hạ một trái một phải, áp giải Lỗ Thủy Sinh đi đến trước mặt A Phong.
"Quỳ xuống!" A Phong âm thanh lạnh lùng nói.
Lỗ Thủy Sinh ngoan ngoãn quỳ xuống, A Phong đại biểu là ý chí của Mã đại lão, Lỗ Thủy Sinh anh ta cho dù chết, cũng không dám ngỗ nghịch mã đại lão.
Nếu không, hắn ta sẽ sống không bằng chết.
"Anh Phong, tôi thật sự biết sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi lần này ạ!"
A Phong không để ý đến, trầm giọng hỏi: "Mày và anh Trình giao thủ một lần rồi sao?"
Lỗ Thủy Sinh run run rẩy rẩy đáp: "Giao, giao thủ rồi!"
"Tay nào?" A Phong mặt không thay đổi hỏi.
"Tay này, tay này!" Lỗ Thủy Sinh nâng tay trái lên.
A Phong đưa mắt liếc với hai tên thủ hạ ra ý một cái: "Đánh gãy đi."
Lỗ Thủy Sinh bị hù tới mức hồn phi phách tán, không ngừng dập đầu: "Anh Phong tôi sai rồi, anh Phong, tha cho tôi một lần đi!"
Một thanh niên nắm tay trái Lỗ Thủy Sinh lên, một tên thanh niên khác trực tiếp một gậy đánh vào chỗ khớp nối khuỷu tay Lỗ Thủy Sinh.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy Thanh thúy.
Theo đó, Lỗ Thủy Sinh kêu thảm như heo bị chọc tiết!
Đường đường Lỗ gia, bá chủ hoành hành một đời tại đường học viện, bị người đánh gãy cánh tay, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không dám.
Tất cả mọi người nhìn hoảng sợ run sợ, thậm chí ngay cả bọn họ đều cảm nhận được đau đớn.
Lỗ Thủy Sinh cũng là nhân vật cầm được thì cũng buông được, gãy cánh tay liền gãy, dưới mắt vẫn là bảo trụ mạng nhỏ mới quan trọng.
Cố nén thống khổ, sắc mặt Lỗ Thủy Sinh tái nhợt tiếp tục cầu xin tha thứ: "Anh Phong, phạt ngài cũng đã phạt, bây giờ ngài có thể tha tôi sao?"
A Phong vẻ mặt phức tạp nhìn hắn ta, Lỗ Thủy Sinh xem như thân tín của hắn, đánh gãy một tay hắn ta, cũng là bất đắc dĩ.
"Lỗ Thủy Sinh, anh cũng đừng trách tôi, ai bảo mày trêu chọc một sự tồn tại giống như thần!"
"Nếu tôi không đánh gãy tay mày, sợ là ngay cả mạng sống của mày cũng không còn!"
Nhớ tới chuyện tại trong hội trường đấu văn, tình hình Trình Kiêu cách không giết người ngoài trăm thước, A Phong đã cảm thấy không rét mà run.
Chuyện đó căn bản không phải người bình thường có thể làm được!
Loại tồn tại này mà Lỗ Thủy Sinh cũng dám đắc tội!
A Phong nhìn Lỗ Thủy Sinh, trầm giọng nói: "Mày không nên cầu tôi, chỉ cần Anh Trình chịu tha thứ mày là được."
Đây coi như là một loại nhắc nhở, cũng coi là một loại thăm dò với Trình Kiêu, bởi vì A Phong cũng không biết làm đến bước này, Trình Kiêu có hài lòng hay không?
Lỗ Thủy Sinh lập tức nghe ra ý trong câu lời A Phong, vội vàng quay người dập đầu với Trình Kiêu: "Anh Trình, đều tại tôi có mắt không tròng, không biết chân nhân! Xin ngài nể tình tôi không biết rõ tình hình, tha tôi lần này!"
"Tôi cam đoan, sau này chỉ cần có tôi Lỗ Thủy Sinh, bán kính một dặm quán bar chị Lạc Lạc, không ai dám đến gây sự!"
Lỗ Thủy Sinh mặc dù tại trước mặt A Phong, giống con chó nghe lời, nhưng vẫn là một nhân vật không thể khinh thường ở một vùng học viện này.
Nếu như hắn ta cam đoan, như vậy sau này quán bar Lạc Trần liền an toàn.
Buồn cười Lỗ Thủy Sinh hơn bốn mươi tuổi, cũng không dám đang gọi em Lạc Lạc, đổi giọng xưng hô chị Lạc Lạc.