"Cô ấy nói không quen anh, lỗ tai điếc sao?"
Giọng nói nhàn nhạt Trình Kiêu vang lên, anh vốn không muốn can thiệp việc của Y Linh, nhưng lần này thực sự nhìn không nổi nữa.
Ai ngờ Trình Kiêu vừa lên tiếng, Y Linh đột nhiên khẩn trương lên, quát lên: "Đây là việc giữa tôi và anh ta, anh đừng nhúng tay vào!"
Nói xong, tựa như là cố ý chuyển sang chuyện khác, Y Linh vội vàng quát Đặng Gia Luân: "Anh chết tâm đi, tôi sẽ không cùng anh đi!"
Có điều, hành vi của Y Linh hình như không thể thay đổi cái gì được.
Ánh mắt Đặng Gia Luân, đã tập trung vào người Trình Kiêu.
Hai mắt hẹp dài, như một con rắn độc, chăm chú nhìn Trình Kiêu.
"Anh là ai? Dám nói chuyện với tôi với giọng nói như vậy!"
Trình Kiêu nhìn anh ta, vẻ mặt bình thản nói: "Không cần giả vờ bộ dáng ngang ngược càn rỡ để che dấu tâm cơ thâm trầm của cậu."
"Cậu vừa rồi cố ý chỉ nói chuyện với Y Linh, làm bộ không nhìn tôi, chính là muốn cố ý chọc giận tôi."
"Cậu thấy chiêu này không thành công, bây giờ lại bắt đầu đả kích tôi trước mọi người."
"Cậu rất có tâm cơ, nhưng tôi nói cho cậu biết, trước thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, tất cả ngón trò đều là trò cười."
Đặng Gia Luân hơi kinh hãi, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Sau một lát, bỗng nhiên thu nụ cười lại, anh ta lại khôi phục sắc mặt âm trầm như trước.
"Nhóc con, cậu nói đúng, trước thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, tất cả ngón trò đều là trò cười."
"Nhưng mà, trong mắt của tôi, cậu chính là trò cười đó."
"Người đâu, đuổi hắn ra đi cho tôi!"
"Ngay cả người phụ nữ của Đặng Gia Luân tôi mà cũng dám trêu chọc, tôi xem cậu là chán sống rồi."
Mấy tên bảo vệ lập tức chạy tới, liền muốn đuổi Trình Kiêu đi.
Bên trong xó xỉnh, trên mặt đám người Lý Ngôn lộ ra vẻ mừng vì âm mưu được như ý.
"Tính tình của Đặng Gia Luân đó giống như đồn đại thật!"
"Có điều anh ta thân là đại thiếu gia Đặng gia Tây Hải, thực sự có tư cách cuồng ngạo!"
Vương Hiểu Hi hoảng sợ nói: "Anh nói Đặng Gia Luân là đại thiếu gia của Đặng gia Tây Hải? Đặng gia Tây Hải thế nhưng là gia tộc ngang cấp bậc với Lôi Nữ Vương đó!"
"Có bối cảnh mạnh mẽ như thế này, khó trách anh ta là người ngông cuồng nhất trong tất cả minh tinh, nhưng lại ít có tin tức xấu bị tuôn ra."
Có câu mà Vương Hiểu Hi chưa nói xong, chỉ cần có Đặng gia Tây Hải, cho dù có bất kỳ tin xấu nào, sợ là cũng không ai dám đưa tin.
Lưu Tào Khang trầm giọng nói: "Lần này, xem như là Mã Tài, cũng không dám nói nhiều trước mặt Đặng Gia Luân, xem ai còn có thể cứu được hắn ta!"
Tôn Mạc nhìn qua Trình Kiêu bị bảo vệ vây quanh, không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Trình Kiêu, số tốt của anh hôm nay hết tại đây rồi!"
"Lần này, Đặng Gia Luân sẽ để cho anh nhận rõ ràng bản thân mình, sau đó tyên phận làm chính mình, đừng nghĩ lại giở trò đầu cơ trục lợi. Y Linh không phải người anh có thể nhúng chàm vào được!"
Ngay tại lúc bảo vệ xông lại, một tiếng gầm thét vang lên.
"Tôi xem ai dám!"
Y Linh giang hai tay ra ngăn tại trước người Trình Kiêu, phẫn nộ trừng mắt Đặng Gia Luân, quát lạnh nói: "Đặng Gia Luân, nơi này là buổi đấu giá từ thiện, không phải là nhà anh, anh không có quyền đuổi người!"
Đặng Gia Luân luôn hành sự ngang ngược, căn bản không cho Y Linh mặt mũi, ngược lại lại tở vẻ khinh bỉ nhìn về Trình Kiêu, ngữ khí khinh bạc nói: "Ta liền đuổi đấy, em có thể làm gì ta?"
"Vừa rồi nhóc con này ăn nói rất ngông cuồng mà, trước thực lực tuyệt đối, bất luận ngón trò gì đều là một chuyện cười."
"Bây giờ ta có được thực lực tuyệt đối, mày ở trước mặt ta chính là trò đùa. Ta bảo mày cút, thì mày nhất định phải cút!"
Ánh mắt Trình Kiêu rốt cục lạnh xuống, nhìn vẻ mặt phách lối của Đặng Gia Luân, giọng nói đạm mạc, không mang theo một tia tình cảm: "Lập tức biến đi trước mắt ta, không thì, tôi một bàn tay đập chết cậu tại chỗ luôn."
Giọng nói của Trình Kiêu đạm mạc đến tột cùng, nhưng lại làm cho Đặng Gia Luân run lên trong lòng.
Anh ta là người rất ngang ngược càn rỡ, nhưng anh ta cũng không ngốc. Trái lại, anh ta còn rất khôn khéo, như Trình Kiêu nói, anh ta dùng bộ dáng ngang ngược càn rỡ để che dấu tâm cơ thâm sâu của bản thân mình.
Trong lời nói Trình Kiêu, anh ta nghe được sát ý mãnh liệt. Anh ta có thể phân biệt ra được đó không phải uy hiếp, mà là thẩm phán do một nhân vật ghê gớm cực kỳ nắm bắt sự sống chết của người khác mà tùy ý đưa ra.
Anh ta cảm thấy nếu như anh ta dám nói thêm một câu nữa, Trình Kiêu sẽ lập tức giết anh ta.
Mặc dù anh ta không biết Trình Kiêu làm sao để làm được, nhưng mà, tiềm thức nói cho anh ta biết, Trình Kiêu nhất định có thể làm được.
Đây là sư suy nghĩ rất mâu thuẫn, nhưng lại đồng thời xuất hiện tại trong lòng Đặng Gia Luân.
Có điều, ngay trước mặt nhiều người như vậy ở hội trường, Đặng Gia Luân anh ta dù như thế nào cũng không thể cứ thế mà bị dọa lùi bước, trực giác là một chuyện, nhưng lý trí và phán đoán lại là một chuyện.
Đặng Gia Luân hiển nhiên tin tưởng lý trí và phán đoán của mình.
Anh ta không tin Trình Kiêu một con rể tới nhà, ăn cơm mềm, dám ra tay với anh.
Huống chi là giết người!
Bây giờ, dù sao cũng là xã hội pháp trị, ngay cả gia tộc giới võ đạo, cũng không dám công khai xem thường pháp luật thế tục.
Tần gia chính là một ví dụ, nếu không phải kết thù với Trình Kiêu, Tần gia có lẽ sẽ một mực ẩn núp xuống.
Không đợi Đặng Gia Luân mở miệng, Y Linh bỗng nhiên lo lắng quát lạnh nói: "Đặng Gia Luân, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, sau này không thể vu khống thanh danh của tôi, nếu như tái phạm lần nữa, đừng trách tôi không khách khí!"
"Anh đi nhanh một chút! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Y Linh nói rất nhanh, một mạch mà thành.
Đặng Gia Luân hơi sững sờ, anh ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy Y Linh nổi giận lớn như vậy. Trước kia dù Y Linh chán ghét, cũng sẽ không nói lời quá nặng.
Đúng, nhất định là bởi vì cái tên gọi Trình Kiêu này, xem ra mấy người kia nói không sai, Y Linh vậy mà có hứng thú với một tên ăn cơm mềm này.
Loại chuyện như này, nhất định phải mau chóng giải quyết sớm hơn.
Nhìn thấy Y Linh vẻ mặt lo lắng, ánh mắt Trình Kiêu ngược lại trở lại bình tĩnh.
Câu nói đuổi Đặng Gia Luân đi đó, thực ra là Y Linh vì cứu Đặng Gia Luân.
Có điều Trình Kiêu có thể hiểu rõ khổ tâm của Y Linh, cô ta vì lo lắng Trình Kiêu thật sư sẽ đả thương Đặng Gia Luân, sau này sẽ nhiều thêm một kẻ địch mạnh mẽ là Đặng gia.
Y Linh không muốn bởi vì mình mà liên lụy Trình Kiêu, bằng không mà thêm một địch nhân mạnh mẽ như vậy.
Có điều, Y Linh cũng không rõ ràng thực lực chân chính của Trình Kiêu, nghĩ không sai biệt lắm với bọn Tôn Mạc, cảm thấy Trình Kiêu chỉ là biết đánh nhau mà thôi, một khi gặp được đại nhân vật chân chính, chắc chắn sẽ bị miểu sát.
Nếu là cô ta biết thực lực chân chính của Trình Kiêu, tự nhiên cũng sẽ không lo lắng Trình Kiêu sẽ đắc tội Đặng gia.
Đặng Gia Luân quát mấy tên bảo vệ: "Mấy người các người còn đứng ngây đó làm gì! Đuổi hắn đi ra cho ta!"
"Vâng!" Mấy tên bảo vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị động thủ.
Hai người tranh chấp, đã sớm hấp dẫn rất nhiều người vây lại xem, có điều người tới xem náo nhiệt hôm nay đều là đại nhân vật đỉnh tiêm tại Hà Tây, nhiều người đã từng nghe thấy thân phận thực sự của Đặng Gia Luân.
Cho nên, trên cơ bản không ai dám đứng ra xen vào việc của người khác.
Lý Ngôn hưng phấn cười nói: "Đặng Gia Luân quyết tâm rồi, lần này Trình Kiêu chắc chắn bị xui xẻo!"
"Tốt nhất Trình Kiêu phát cuồng lên, ra sức đánh một trận bảo vệ của Đặng Gia Luân, triệt để chọc giận Đặng Gia Luân, gây chuyện càng lớn càng tốt."
"Như này, Trình Kiêu liền sẽ đắc tội Lôi Nữ Vương, sau này đều không thể sống yên ổn ở cả Lĩnh Nam."
Vương Hiểu Hi lại lo lắng liếc nhìn Tôn Mạc, thận trọng nói: "Có thể quá độc ác hay không, anh ta dù sao vẫn là người chồng trên danh nghĩa với Mạc. Nếu quả thật đắc tội Lôi Nữ Vương, sợ là ngay cả Mạc cũng sẽ bị liên luỵ."
Lý Ngôn cười ha ha: "Sợ cái gì, liền xem như Lôi Nữ Vương, cũng phải cho mấy phần mặt mũi cho phó thị trưởng Lưu chúng ta! Mạc chắc chắn sẽ không có việc gì, khi đó, có lẽ ngay cả hôn sự của Mạc cũng có thể thuận tiện giải trừ."
Nếu như Trình Kiêu đắc tội đại nhân vật như Lôi Nữ Vương, coi như Ninh Lan che chở anh ta, Tôn Đại Hải chắc chắn cũng sẽ không lưu lại tên tai hoạ này.
Tôn Mạc muốn ly hôn cùng Trình Kiêu, tự nhiên Ninh Lan cũng sẽ không ngăn cản nữa.
"Các cậu không cần lo lắng cho tôi,coi như người một nhà, tôi sẽ không để cho anh ta chết đói đầu đường xó chợ, khác thì tôi mặc kệ." Tôn Mạc tỏ thái độ, rất vô tình, cũng rất hiện thực.