Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh.
"Mình không chết!"
"Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?"
"Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?"
"Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!"
"Chẳng lẽ mình sống lại rồi?"
Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi!
"Tôn Mạc!"
"Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!"
"Vậy nơi này là?... Phòng khám Tôn Thị!"
"Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!"
Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh.
"Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?"
Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không tăm tích.
"Tu vi mất sạch, không khác gì phàm nhân. Xem ra lại phải bước đi lần nữa trên thế tục phàm trần này!"
"Vừa hay, đời trước có rất nhiều hối tiếc, kiếp này nhất định đều phải bù đắp!"
Trình Kiêu không khó chịu vì mất hết tu vi, mà lại còn có chút chờ mong.
"Ba, mẹ, lần này đừng hòng có ai có thể bắt nạt hai người!"
"Chị Lâm Ngọc, đời trước chị vì bảo vệ em mà phải tủi thân gả cho kẻ thù, bị bọn chúng làm nhục đến chết."
"Đời này, đến phiên em bảo vệ chị!"
Trình Kiêu lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp sau bàn tư vấn, cô ta trưởng thành tài trí, xinh đẹp và tao nhã.
Tuy nhiên, Trình Kiêu không hề rung động trước vẻ đẹp của cô, ánh mắt anh lạnh lùng một mảnh.
"Tôn Mạc, đời trước, tôi ở rể nhà cô, nịnh nọt trước mặt cô như một con chó, lấy lòng cô, nhưng mà cô chưa bao giờ liếc mắt lấy tôi một cái."
"Thay vào đó, trong cuộc hôn nhân này, đã dan díu với Lưu Tào Khang, con trai của phó thị trưởng thành phố Hà Tây, cuối cùng đã bỏ rơi tôi một cách vô tình!"
"Nếu không phải sư phụ tình cờ đi ngang qua trái đất cứu, tôi có đến chết cũng không nhìn rõ bộ mặt thật của cô."
"Nhưng mà một đời này..." Trình Kiêu ánh mắt lãnh đạm.
Đột nhiên, cửa phòng khám bị một lực mạnh đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ chừng ba mươi tuổi, ôm một cậu bé khoảng năm tuổi, mặt đầy lo lắng phóng tới.
“Bác sĩ, mau khám giúp tôi con trai tôi bị sao vậy?” Giọng người phụ nữ lo lắng nói.
Trình Kiêu lập tức nhớ lại cảnh này.
"Thì ra là tôi trùng sinh về 800 năm trước, năm tôi hai mươi tuổi."
Tu tiên 800 năm, Trình Kiêu có thiên phú xuất chúng, 800 năm thành tiên đế, được vạn giới tôn vinh là Thương khung Đại Đế.
Ký ức của tiên đế sẽ không bao giờ bị phai mờ, chỉ cần nghĩ đến, bất kỳ chi tiết nào về những gì đã trải qua đều có thể tìm thấy trong ký ức.
"Nhớ là lần này là một sự cố điều trị nghiêm trọng. Đứa trẻ đã bị Tôn Mạc chẩn đoán nhầm là bị cảm lạnh thông thường, chết vào ngày hôm sau!"
"Sự cố điều trị này suýt chút nữa hủy hoại danh tiếng nhà họ Tôn!"
Phía sau bàn tư vấn, Tôn Mạc đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đến bên đứa trẻ.
Sau một hồi hỏi han, Cô ta nói: "Chắc là bị cảm cúm. Tôi tiêm một mũi cho bé, kê thuốc cho cháu trong ba ngày, khi về chú ý uống nhiều nước hơn, nếu ngày mai hạ sốt thì không có vấn đề gì."
"Cảm ơn bác sĩ!" Người phụ nữ lễ phép nói, nhưng còn lo lắng, lại hỏi: "Thằng bé đã bắt đầu nói mê sảng rồi. Có phải thật sự chỉ là bị cảm thôi không?"
Tôn Mạc kiên nhẫn an ủi: "Chị đừng lo lắng, đây là phòng khám nhà em. Chị đừng nhìn em còn trẻ, nhưng em đã học y mười năm cùng cha mẹ, xem bệnh không trật đâu được."
Người phụ nữ nhìn thời gian đã là hơn 8 giờ tối, cho dù lúc này đến bệnh viện lớn cũng chỉ có thể đến khám bệnh chỗ bác sĩ trực ban khoa nhi, cũng không hẳn là tốt hơn phòng khám của Tôn Thị.
"Vậy được, tiêm cho đứa nhỏ trước đi! Phiền bác sĩ!"
“Không có chi, chờ một chút!” Tôn Mạc bắt đầu phối thuốc cho đứa nhỏ.
Trình Kiêu yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng có chút cảm khái.
Quả nhiên lịch sử không có gì thay đổi, người phụ nữ này vẫn chẩn đoán nhầm thành cảm cúm thông thường.
Ngày mai đứa trẻ sẽ chết, và nhà họ Tôn cũng sẽ bị giáng một đòn lớn.
"Mặc dù Tôn Mạc bức người quá đáng, nhưng dì Ninh Lan luôn coi tôi như con ruột của mình. Nếu đã sống lại một đời không thể nhìn nhà họ Tôn gặp khó khăn mà thờ ơ."
Ở đời trước, Trình Kiêu đã bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi, là cha mẹ của Tôn Mạc, Tôn Đại Hải và Ninh Lan đã nhận nuôi Trình Kiêu khi anh mới 5 tuổi.
Vì tính cách lập dị của Trình Kiêu, không một ai thích anh trong suốt thời học sinh. Sau khi lần lượt giải quyết những rắc rối do Trình Kiêu gây ra, Tôn Đại Hải cũng bắt đầu chán ghét Trình Kiêu, hối hận vì đã nhận nuôi Trình Kiêu.
Thật ra, Trình Kiêu khi đó chỉ muốn khiến người khác chú ý tới bằng cách gây sự chú ý.
Nhưng Ninh Lan thì khác, dù là khi Trình Kiêu chưa có gì, hay sau khi nhận tổ quy tông trở thành con nhà giàu có, Ninh Lan vẫn luôn coi anh như con ruột của mình.
Cho nên, nể mặt Ninh Lan, Trình Kiêu không thể không cứu!
"Chưa kể đứa nhỏ cũng vô tội."
Hơn nữa, Trình Kiêu cũng có chút tò mò, Tôn Mạc thuộc gia đình có y học uyên thâm, không thể nào lại nhầm thành cảm cúm thông thường.
Đến cùng là nguyên nhân gì dẫn đến sai lầm?
Trình Kiêu lặng lẽ bước tới, tuy rằng không hiểu y thuật phàm nhân, nhưng Đại đế Thương Sinh là ai chứ? Mặc dù bây giờ tu vi Trình Kiêu mất hết, nhưng tầm nhìn và kiến thức của anh vẫn còn đó.
Vừa liếc mắt là có thể nhìn ra nguyên nhân căn bệnh!
Trình Kiêu đi tới bên cạnh đứa bé, liếc mắt nhìn đứa bé một cái, trong lòng bừng tỉnh.
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tôn Mạc lại chẩn đoán sai."
Trong mắt người ngoài, triệu chứng của đứa trẻ giống như cảm lạnh thông thường, nhưng trong mắt Trình Kiêu, trên đầu đứa trẻ có một luồng khí đen.
Đó là sát khí, dân gian gọi là trúng tà.
Tôn Mạc phối thuốc xong, cầm một ống tiêm dùng một lần bước đến.
“Chờ đã!” Trình Kiêu đột nhiên ra tiếng ngăn lại.
Tôn Mạc nhìn anh, lông mày bằng phẳng nhíu lại, trong mắt đè nén vẻ chán ghét: "Sao vậy?"
Trình Kiêu nhẹ giọng nói: "Bệnh của đứa bé không phải cảm cúm thông thường."
Trên mặt Tôn Mạc hiện lên một tia giễu cợt: "Trình Kiêu, anh biết y thuật khi nào chứ hả?"
Trình Kiêu trầm mặc không nói.
Tôn Mạc sắc mặt lạnh đi, vẻ chán ghét trên mặt càng thêm nặng, trịnh trọng nói: "Đây là phòng khám bệnh, không phải là nơi cho anh chơi đùa!"
Người phụ nữ cũng nhìn Trình Kiêu hỏi: "Cậu này, cậu là bác sĩ sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
2. Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
3. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Trình Kiêu lắc đầu: "Không phải."
Vẻ mặt người phụ nữ có chút thất vọng: "Vậy thì cậu đừng thêm phiền nữa. Bác sĩ, mau tiêm cho con trai tôi!"
“Được rồi!” Tôn Mạc trừng mắt nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Anh về trước đi!
Trình Kiêu không thèm để ý Tôn Mạc, nhìn người phụ nữ, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Trước khi con trai bà phát bệnh, có lẽ đã đến nghĩa trang đúng không!"
Tôn Mạc quay người đột ngột trừng mắt nhìn Trình Kiêu: "Trình Kiêu, nếu anh tiếp tục ảnh hưởng tôi trị bệnh, tôi liền đuổi anh ra ngoài!"
“Chờ đã!” Người phụ nữ đột nhiên kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, hỏi: “Cậu này, làm sao cậu biết?
"Hôm kia chúng tôi dẫn thằng bé đi đốt giấy cho ông nội nó. Sau khi về, nó mới bắt đầu nói mê sảng."
“Cậu biết con trai tôi đã xảy ra chuyện gì không?” Người phụ nữ nhìn Trình Kiêu đầy hy vọng.
“Con trai của chị đã chọc phải thứ không sạch sẽ, nếu không kịp thời loại bỏ, không sống được qua ngày mai!” Trình Kiêu vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Cái gì! Cậu nói thật ư?"
Người phụ nữ bàng hoàng, thường ngày người phụ nữ khá tin vào những thứ này. Trình Kiêu một chốc đã đoán được con trai của chị ta đã từng đến nghĩa trang, nên đã tin lời Trình Kiêu nói đến bảy tám phần rồi.
Tôn Mạc từ nhỏ đã là một người theo chủ nghĩa vô thần, hơn nữa cô cũng học y, nên tự nhiên cô không tin vào ma quỷ thần thánh.
"Trình Kiêu, anh đang nói nhảm nhí gì vậy! Cút ra ngay cho tôi!" Tôn Mạc tức giận.
"Chị à, đừng nghe lời anh ta nói bậy. Khoa học từ lâu đã khẳng định chuyện quỷ thần chính là vô căn cứ, mau chữa trị cho đứa nhỏ, đừng để chậm trễ bệnh tình."
Trình Kiêu nhẹ giọng nói: "Nếu như một tiêm này tiêm xuống, đứa nhỏ này nhất định sẽ chết."
Nói xong, Trình Kiêu nhìn người phụ nữ nói: "Tôi có cách cứu con trai chị."