Sau khi Hoàng Thiên lái xe về nhà thì đã rất muộn rồi.
Nhưng Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai vẫn chưa ngủ, hai chị em này đang tâm sự ở phòng khách.
Vừa thấy Hoàng Thiên về, Lâm Ngọc An cũng không khai sáng cho Lâm Huỳnh Mai nữa, đứng dậy ra đón.
“Sao giờ mới về, bọn Chu Tấn Giang và Chu Ngọc Hân sao rồi.”
Lâm Ngọc An tò mò hỏi Hoàng Thiên, cô thật sự có hơi lo lắng, sợ khi Hoàng Thiên tức giận, giết cả Chu Tấn Giang và Chu Ngọc Hân.
Còn có tên Hứa Minh Văn đó nữa, chắc hẳn Hoàng Thiên cũng rất hận anh ta, nói không chừng cũng làm thịt Hứa Minh Văn luôn rồi.
Đối với Lâm Ngọc An mà nói, vẫn không mong Hoàng Thiên làm thế.
Dẫu sao thì cô cũng chỉ mong người đàn ông của mình bình thường một chút mới tốt, không cần cả ngày tức giận như thế.
Hoàng Thiên cũng nhìn ra Lâm Ngọc An đang lo lắng, lúc này anh cười nhẹ, nói: “Bọn họ không sao, anh giáo ɖu͙ƈ bọn họ một chút thôi.”
Lâm Ngọc An gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Huỳnh Mai trêи ghế sô pha, cô nhẹ thở một hơi.
Đứa em gái này của mình, dường như mãi mãi không chịu lớn, có lúc quá ngây thơ dễ bị người khác lừa.
Hoàng Thiên cũng nhìn Lâm Huỳnh Mai một cái, phát hiện ra cô đang ngồi cúi đầu trêи sô pha, cũng không biết đang nghĩ cái gì.