Đặc biệt là nghe thấy Kiều Ngọc gọi Hoàng Thiên là “Anh Thiên” gọi một cách vô cùng thân thiết, Tân Cương lại càng cảm thấy tức giận hơn.
“Mẹ nó, mày từ đầu chui ra vậy hả? Thằng nhóc chết tiệt, còn dám đụng đến người phụ nữ của Tân Cương tao, mày không muốn sống rồi phải không?”
Tân Cương mắng nhiếc lên, đôi mắt hung hăng mà trừng vào Hoàng Thiên, xem ra là muốn ra tay.
Hoàng Thiên lạnh lùng cười lên một tiếng, nhìn Tân Cương ỷ thế hiếp đáp người như vậy, khiến cho Hoàng Thiên nhớ đến những tên lưu manh côn đồ gặp lúc trước.
Có thể nói Hoàng Thiên nhìn người rất chuẩn xác, qua một màn tiếp xúc này, Hoàng Thiên đã nhìn ra được, tên Tân Cương này, cũng chỉ là một tên lưu manh tạm bợ ở thị trấn này mà thôi, loại người rác rưởi này nơi nào cũng có.
“Người phụ nữ của mày? Kiều Ngọc có quan hệ gì với mày? Là bạn gái của mày hay là vợ của mày đây?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười lên, hỏi Tân Cương ở trước mặt mình.
Tân Cương bị hỏi trúng tim đen rồi, anh ta là ỷ vào quyền lực của mình mà vẫn luôn quấy rối Kiều Ngọc, hơn nữa đã mấy tháng Kiều Ngọc không xuất hiện rồi, ngay cả Kiều Quốc Cường cũng giống như đã bốc hơi khỏi trên đời này vậy, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Vì vậy ngày hôm nay lại đến siêu thị của nhà Kiều Quốc Cường, đến nghe ngóng tình hình.
Người vợ của Kiều Quốc Cường cũng không hề biết điều gì cả, chồng và con gái đều biến mất, bà ta cũng vô cùng tức giận.
Nhưng mà Tân Cương làm sao tin rằng vợ của Kiều Quốc Cường không biết gì chứ?
Tra hỏi rất nhiều lần, còn đánh vợ của Kiều Quốc Cường một trận.
Nói đến người vợ này của Kiều Quốc Cường, cũng là vô cùng oan uổng.
“Con mẹ nó, chuyện lạ lùng gì đây, sao lại có một tên không sợ chết như mày ở đây hả? Ngọc là bạn gái của tao, thì sao đây?”
Tân Cương đúng thật không biết xấu hổ, lúc này lớn tiếng hét lên.
“Da mặt của anh đừng có dày như vậy, ai là bạn gái anh đấy?”
Kiều Ngọc giận dữ nói.
“He he, Ngọc em đừng có mà từ chối nữa, nếu như không ở bên anh, toàn bộ thị trấn này ai lại dám yêu đương với em chứ? Không phải là anh nói khoác lác, anh dám nói không hề có ai dám theo đuổi em, càng không có người dám làm bạn trai của em đâu”
Tần Cương trông rất đề tiện mà nói với Kiều Ngọc.
Kiều Ngọc thật sự tức đến sắp bùng nổ rồi, hơn nữa cô ta cũng cảm thấy số phận của gia đình của mình thật quá khổ, gặp phải tên xấu xa ỷ thể đè ép người như Tần Cương này.
Thế nhưng tức giận lại có tác dụng gì nữa chứ?
Căn bản không thể giải quyết vấn đề này được Tân Cương thật khó đối phó.
Bây giờ cô càng cảm thấy áy náy, cảm thấy là do mình gây nên chuyện này, làm hại đến cha mẹ của mình.
Nếu như bản thân lớn lên trông xấu một chút, thì cũng không đến nỗi xảy ra loại chuyện như thế này.
Trong lòng Kiều Ngọc nghĩ ngợi lung tung, đã buồn đến sắp khóc lên.
Hoàng Thiên nhìn thấy tất cả chuyện này, bây giờ lửa giận của anh cũng rất lớn.
Thằng ôn Tân Cương này, cũng không biết khí thế này của anh ta là lấy từ đầu ra, lại trong thị trấn này mà làm xằng làm bậy.
“Mày đây là đang uy hiếp cô ấy? Tân Cương, tạo khuyên mày làm người vẫn là nên khiêm tốn một chút mới đúng, tạo có một yêu cầu này, mày chỉ cần làm theo những gì tao nói, thì mày vẫn còn đường thoát. Nếu không, mày tự nhận lấy hậu quả”
Lúc này Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Tân Cương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!